Chương 2496:
Cả đám sói chỉ còn sót lại một con sói, con sói kia nhìn Diệp Minh, Diệp Minh cũng hai mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm nó.
Người đàn ông một thân tắm máu, dáng vẻ hung tàn khát máu kia bao trùm một thân lệ khí.
Con sói kia xoay người bỏ chạy.
Rất nhanh, mấy con sói xem cuộc chiến khác cũng chạy theo, nhanh chóng biến mắt trong núi sâu tối đen.
Anh đã giết Vài con sói, lệ khí khát máu một thân đã hù chạy đám sói còn lại.
Anh còn hung tàn hơn cả sói.
Đám sói cuốn đuôi bỏ chạy, nguy cơ giải trừ, rằm một tiếng, Diệp Minh quỳ một chân trên đất.
Tóc mái đều đã ướt đẫm, mồ hồ theo tóc sao từng giọt tí tách chảy xuống dưới, một tay chống trên bắp đùi mình, một bàn tay khác cầm dao chống trên mặt đât, lông ngực to lớn không ngừng thở gấp, từng hơi thở.
Hà Băng từng thấy anh xuất thủ, lần này anh xuất thủ càng thêm nhanh, chuẩn, ngoan, độc hơn quá khứ. Đây chính là anh chân chính, thâm tàng bất lộ, nguy hiểm trí mạng.
Đâu chỉ là sói, ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của anh, trái tim của cô đã sớm đánh rơi trên người anh, không thể lấy về.
“Tiêu Thành!” Hà Băng nhanh chóng chạy lên trước, cô ngồi xổm bên người Diệp Minh, áo quần trên người Diệp Minh đã bị xé rách vài mảnh, lộ ra vết cào cùng vết cắn trên bắp thịt rắn chắc bên trong.
Hà Băng thò tay ra, muốn sờ lên vết thương anh, thế nhưng cô lại ngừng lại, cô không dám đụng vào anh, sợ đụng tới vét thương của anh, khiến anh đau.
“Tiêu Thành, anh bị thương rồi.” Giọng Hà Băng cũng bắt đầu run rầy.
Diệp Minh khép mát, yết hầu nhô ra chuyển động rất nhanh, quần áo cả người đều đã ướt đẫm, thể lực nghiêm trọng tiêu hao.
Anh vươn tay đè phân bụng mình, một lượng máu tươi tràn ra khế tay chảy ra.
Bởi vì đang ngồi, nhìn không thấy vết thương ở bụng anh.
Thế nhưng anh bị thương nặng nhất chính là ở phần bụng.
“Không sao…” Đôi môi mỏng khô khốc bật ra hai chữ khàn khàn.
“Tiêu Thành, để em xem vết thương ở bụng anh đi.” Hà Băng vươn tay kéo áo sơmi Diệp Minh ra.
Nơi đó một tảng máu lớn, trong bụng anh còn găm răng nanh của con sói kia.
Răng nanh sâu đậm căm vào trong bắp thịt anh, khiến người ta nhìn tê cả da đầu.
Răng nanh là cái mà anh từ trong miệng con sói bẻ gãy.
Hà Băng đau lòng cuộn ngón tay lại, viền mắt trắng nõn chậm rãi biến đỏ, cô run giọng nói: “Tiêu Thành, em hiện tại phải giúp anh rút răng nanh ra, nhưng ở đây không có thuốc tê, anh phải nhịn đau một chút.”
Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bắt đầu trở nên tái đi, cặp mắt đỏ như máu kia bởi vì đau đớn to lớn mà dần tan rả.
“Em rút đi!” Anh khàn khàn mở miệng.
Hà Băng hít sâu một hơi, sau đó câm răng nanh, cô bắt đầu rút ra…
Trán Diệp Minh đổ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, ngay cả thân hình cao lớn cũng lay động một cái.
Tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.
Hà Băng đột nhiên nói: “Anh từng hôn Lý Kỳ kia chưa?”
Cái gì?
Diệp Minh cứng đờ.
Hà Băng vươn tay bưng lấy khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi và máu của anh, sau đó dùng lực hôn lên đôi môi mỏng khô khốc của anh.
Ỷ Người đàn ông hít thở rât nặng, từng nhịp thở nặng nề phả lêntrên da thịt cô, môi mỏng anh đã nứt cả, hôn lên rất đau, xúc cảm cũng không tốt, thế nhưng trái tim Hà Băng lại dâng lên từng cơn sóng lớn.