Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2505



Chương 2505:

Ban nãy vân còn rât tôt, đột nhiên lại đẩy cô ra, Hà Băng nghi ngờ nhìn anh: “Diệp Minh, có phải anh lại lên cơn nghiện rồi không?”

Lúc lên cơn nghiện ma túy sẽ khiến người ta sống không bằng chết, mắt sâu thẳm kia của Diệp Minh đã trở nên đỏ sậm, anh sợ không khống chế được bản thân làm cô bị thương, cho nên lạnh lùng nói: “Hà Băng, em có phải quên tờ quy ước yêu mà em viết rồi không, em đã nói sẽ không quấn lấy anh, đi nhanh lên đi, anh muốn ngủ.”

Diệp Minh vươn tay, muốn xách cô gái từ trên bắp đùi mình xuống.

Anh đọc tờ quy ước yêu kia rồi?

Hà Băng biêt anh nhật định đã lên cơn nghiện, hơn nữa cô còn biết anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, thế nhưng, buổi tối ba ngày trước kia cô đã thấy qua, cô không hề Sợ.

Buổi tối kia anh tại sao không bảo cô đi?

A.

Hà Băng chau mày, rên một cái tiếng, còn chu môi làm nũng nói: “Diệp Minh, anh làm em đau.”

Diệp Minh lúc đầu muốn xách cô xuống, nghe cô kêu đau, động tác anh dừng lại, khẩn trương hỏi: “Đau ở đâu?”

Hà Băng cuốn lên ống tay áo của mình, chỉ vào cánh tay mảnh khảnh cho anh Xem: “Anh nhìn đi , anh làm tay em đỏ hết rồi này.”

Cô lên án anh.

Diệp Minh nhìn một chút, da thịt cô quá mềm, anh ấn một cái đã có vết hồng, anh cảm giác mình ban nãy không có dùng sức.

Bây giờ nhìn cánh tay mảnh khảnh cô, còn có gương mặt thanh lệ tuyệt sắc, bởi vì tuổi còn nhỏ, khắp nơi lộ ra một cảm giác cắm ky dụ hoặc, Diệp Minh đã cảm thấy cơn nóng trong cơ thể không ngừng vọt lên, anh hận không thể ở trên người của cô trồng đầy dấu vét anh.

“Băng Băng, em mau mau rời đi đi! Cơ thể anh có chút khó chịu, anh không muốn làm em bị thương, nghe lời.”

Hà Băng đã thấy qua dáng vẻ anh khi lên cơn nghiện, đêm hôm đó anh suýt chút nữa bóp chết cô, cô suy nghĩ một chút: “Lúc anh phát nghiện, bọn họ đều dùng dây thừng trói anh, không thì, em cũng trói anh lại nhal Như vậy anh không thể làm em bị thương.”

Lúc này Diệp Minh cái gì cũng đều nghe theo cô, anh gật đầu: “Được.”

Hà Băng tìm tới sợi dây, cột hai tay anh vào đầu giường, như vậy anh không thể lộn xộn nữa.

“Được rôi.” Hà Băng võ vô tay.

“Băng Băng, em đã trói kỹ, em mau chóng đi đi!” Diệp Minh lại một lần nữa thúc giục, đi nhanh một chút đi! Đừng lo cho anh, anh chịu đựng được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Hà Băng dí dỏm nháy mắt, vô tội nhìn anh: “Em chỉ nói trói chắc anh, chứ không nói em sẽ rời đi nha.”

“Em!”

Lúc này Hà Băng lại leo lên trên đùi anh ngồi xuống, sau đó dùng hai tay ôm cổ anh: “Anh thực sự đành lòng đuổi em đi à?”

Nói rồi cô dùng sức cắn một cái khóe môi anh.

Cô cắn rất dùng sức, Diệp Minh liền cảm giác khóe môi mình bị cắn rách rồi, dòng máu ngai ngái tràn vào trong cổ họng anh.

Tất cả những thứ này, làm cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, một đêm kia cô đã từng dùng sức cắn rách môi anh, Diệp Minh cảm giác mình lại bắt đầu nằm mơ, hiện tại cô gái ngồi trên đùi anh hoàn mỹ trùng điệp với cô gái đêm đó bị anh đặt ở dưới thân.

“Em làm cái gì?” Yết hầu Diệp Minh cuộn lên xuống, trong hai mắt đều là tình triều đáng sợ.

“Anh nói xem?” Hà Băng hôn một đường đi xuống, rơi trên yết hầu anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.