Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2515



Chương 2515:

*Đông trùng Hạ thảo: Hay còn gọi tắt với tên là trùng thảo, là một loài thảo dược quý và đặc biệt, bởi chúng được xem như là “con lai” giữa động vật và thực vật. Bản chất nó là một loại nắm có tên Ophiocordyceps Sinensis (thuộc nhóm nắm Ascomycetes) nhưng sống ký sinh trên cơ thể của ấu trùng bướm thuộc chỉ Thitarodes Viette. Thường gặp nhât vân là âu trùng sâu của loài mang tên Hepialus Armoricanus (nguồn: internet).

“Thật tốt quá anh, anh được cứu rồi!”

Diệp Linh vui vẻ nói.

Lồng ngực to lớn của Diệp Minh phập phòng, yết hầu nam tính nhô ra cuộn trên dưới, được cứu rồi sao?

“Diệp Minh!” Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Hà Băng, Hà Băng tới.

Diệp Minh nhanh chóng đứng lên, rất nhanh anh cảm thấy mũi nóng lên, bên trong có hai hàng máu nóng chảy ra.

Anh chảy máu mũi.

Máu tươi đậm đặc từ trong lỗ mũi Diệp Minh chảy ra, rât gai mắt.

Diệp Minh vươn tay, muốn lau máu mũi, anh không muốn để cho Hà Băng thấy cảnh tượng như vậy, bởi vì thấy anh như vậy, cô nhất định sẽ rất khó chịu.

Anh không muốn làm cô khổ sở.

Thế nhưng, máu mũi căn bản không lau hết, cọ xát chỉ càng thêm chảy càng nhiều máu.

Lúc này Lê Hương truyền đạt một cái cái khăn vuông: “Diệp anh, dùng cái này bưng.”

Diệp Minh nhanh chóng dùng khăn che kín mũi mình.

“Diệp Minh,” Lúc này Hà Băng đi vào, cô thây Diệp Minh che mũi rât kỳ quái: “Diệp Minh, mũi anh bị sao vậy?”

Diệp Minh không tiết lộ biểu cảm nào, che giấu rất tốt lắc đầu: “Không sao, chỉ là bị cảm một chút.”

Phải không?

Hà Băng đã đã nhận ra bầu không khí không bình thường trong phòng, song cô câu môi cười cười: “Diệp Minh, em định hỏi tối nay anh muốn ăn gì?”

“Cháo đi!” Diệp Minh nói.

“Được, em tự xuống bếp nấu cháo ngao cho anh, đêm nay anh có lộc ăn đấy, em đi trước nhé.” Hà Băng cười ngọt ngào rời đi.

Mới vừa chạy ra phòng, bước chân của Hà Băng liền chậm rãi ngừng lại, nụ cười trên khóe môi cũng mắt, vừa rồi cô đã thấy, Diệp Minh không biết, máu mũi của anh đã dây lên trên cổ áo sơmi rồi, cô nhìn thấy cả rồi.

Cô cũng không nói gì, chỉ muốn tác thành cho lời nói dối của anh.

Lúc này, cô không muốn tăng thêm bắt kỳ gánh nặng nào cho anh.

Cho dù cô rất muốn rất muốn cùng anh, thế nhưng nếu như anh không muốn, cô cũng có thể đi tới.

Hà Băng không đi, cô một mực đứng ở phía ngoài, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô biết, anh ở bên trong chịu giày vò.

Cô cái gì cũng làm không được, ngay cả cùng anh chịu đau đớn cũng không được.

Lúc này một chuỗi tiếng bước chân vang lên, có một nữ bác sĩ ởi tới.

Bác sĩ nữ nhìn về phía Hà Băng cạnh cửa: “Xin hỏi cô là người thân của bệnh nhân trong phòng này sao?”

Hà Băng cứng lại, sau đó gật đầu: “Có chuyện gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.