Chương 2592:
Nói rồi bác sĩ nhìn một chút cái chân giả nhặt về từ trên đường kia: “Loại chân giả này là hàng kém chất lượng, sau này vẫn ít mang đi thì hơn.”
Hà Băng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ rời đi.
Hà Băng ởi tới bên giường, Diệp Minh vẫn còn đang hôn mê, cô đưa ngón tay ra sờ lên hàng râu trên mặt anh, người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi, không trẻ nữa, thế nhưng không biết anh có phải cố ý để râu không, dáng vẻ anh hiện tại thâm trầm lặng yên lại lạnh lẽo cứng rắn để râu không rõ sao lại có cảm giác gợi cảm, kiểu đàn ông đã gần tứ tuần này thực sự là cực phẩm.
Đây mới là gương mặt thật của anh.
Hà Băng mắt không chớp nhìn anh, dù là khuôn mặt của Tiêu Thành, hay là khuôn mặt bây giờ, cô đều thích.
Dù cho anh thay đổi bao nhiêu khuôn mặt, cô đều có thể nhận ra anh.
Lúc này tiêng gõ cửa vang lên, người làm nữ ở phía ngoài nói: “Đại tiểu thư, Triệu tổng tới.”
Triệu Lôi tới.
Hà Băng thu tay mình: “Đã biết, tôi hiện tại sẽ xuống ngay.”
Hà Băng đi ra ngoài.
Trong phòng.
Diệp Minh chậm rãi mở mắt ra, đỉnh đầu không phải là nóc nhà nát tươm trong núi lớn, mà là trần xanh khảm tơ vàng, đèn thủy tinh sáng chói từ rèm che xuyên qua đây, đất ấm gối mềm.
Diệp Minh động một cái: “ding dong”
một tiếng, tiếng chuông gió vang lên.
Đây là phòng của Hà Băng, là giường của Hà Băng.
Giường của cô gái cũng không quá lớn, thân thể kiện tráng 1m9 của anh nằm trên đã làm cho giường lõm xuống một tảng lớn, mấu chốt là chân của anh đều đưa ra ngoài, không đặt được.
Anh vậy mà lại ngủ tới trên giường cô.
Diệp Minh nghiêng mắt, khuôn mặt tuần tú đặt ở trên gối, gối thơm mềm, phía trên lưu lại mùi thơm của cô.
Anh cọ xát một hồi, sau đó ngồi dậy, trên thân đề trân, cột vải lụa trăng, phía dưới vẫn là quần dài của anh, nửa đoạn ống quần trống không đã bị cắt bỏ, lộ rõ một cẳng chân đã mắt của anh.
Anh đứng dậy xuống giường, muốn tìm chân giả của mình.
Thế nhưng anh đột nhiên nghĩ tới cái chân giả kia đã bị đánh bay, không biết cô có giúp anh nhặt về hay không.
Đôi mắt thâm trầm nhìn lướt qua căn phòng công chúa này, không thấy được người anh muốn gặp, Hà Băng không ở đây.
Anh đi tới bên cửa phòng, vươn tay mở cửa phòng.
Rât nhanh, anh tìm được người anh muốn tìm.
Thế nhưng khi tay đặt trên chốt cửa, đôi mắt thâm trầm sắc bén rơi vào trong phòng ăn, trên bàn cơm hình chữ nhật xa hoa ngồi hai người, Hà Băng và Triệu Lôi ngồi đối mặt nhau, một giám đốc thương nghiệp, một cô gái tuổi còn thanh xuân, hai người ngồi chung một chỗ lại rất đẹp mắt.
Triệu Lôi…
Chồng của cô tới rồi.
Cô đang ăn cơm cùng chồng mình.
“Băng Băng, gần đây em có rảnh không, chúng ta đi du lịch một chuyến đi!?” Triệu Lôi đưa thịt bò đã cắt gọn tới bên tay Hà Băng.