Chương 2728:
Lính Huyết Đồng xếp thành một hàng, một, hai, ba, bôn… mười một, mười hai.
Trong hộc mất Chu Siêu đêều là tia máu, anh ta đứng nghiêm cúi chào: “Báo cáo thủ trưởng, lính Huyết Đồng đáp lời mười hai người, đây đủ mười hai người, một người cũng không thiếu, chúng tôi đã an toàn về nhà!”
Ánh mắt Hà Băng lướt qua từ gương mặt một, thực sự không thiệu một ai, an toàn, tất cả mọi người đều an toàn, cô rất vui vẻ.
Thế nhưng…
Ánh mắt của cô lại nhìn kỹ một lần gương mặt từ những người. nọ, có phải đã… thiêu một người rồi không?
Diệp Minh đâu?
Cô nâng mắt lên, nhìn về phía sau, cô đang tìm bóng hình cao lớn kia.
Không có.
Anh không trỏ về.
“Diệp Minh,” Khuôn mặt nhỏ Hà Băng thoặt cái trắng bệch, cô lầm bầm hỏi: “Diệp Minh, Diệp. Minh đâu?”
“Chị dâu, xin lỗi!”
Tiễn Đao “cốp” một tiếng quỳ xuống, cậu ta ôm lây chân Hà Băng, khóc ròng: “Chị dâu, thủ trưởng vì bảo vệ bọn em, không về được!”
Không về được?
Ba chữ này “ong” một tiêng nỗ tung bên tai Hà Băng, tay chân cô lạnh ngắt, ngay cả huyết dịch cũng đông cứng, con ngươi trong Suốt dại ra, mờ mịt. Ý gì thế, cô không hiểu.
Không về được, là có ý gì?
“Băng Băng,” Dương Kim Đậu cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hà Băng, bà đưa mây thứ tới, nức nở nói: “Băng Băng, đây là Diệp Minh bảo mẹ đưa cho con.”
Hà Băng rủ mắt vừa nhìn, là sợi dây đỏ kia, cô đưa tay nhận, chiếc nhữ lí kim cương vân lặng lặng năm trong lòng bàn tay cô.
“Băng Băng, còn có cái này, Diệp Minh tặng cho con… đóa hoa sơn trà nhiễm máu.”
Hà Băng nhẹ nhàng nâng mắt, trong tay Dương Kim Đậu câm một đóa hoa sơn trà, trên hoa dính đầy máu, nhìn kiều diễm đị thường.
Anh chưa từng tặng cô hoa.
Người đàn ông này không hiều lãng mạn, cũng không tặng hoa.
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa.
Hà Băng vươn tay nhận lấy.
“Băng Băng, xin lỗi, đều là mẹ sai, là mẹ hại Diệp Minh.”
“Chị dâu, thủ trưởng không còn nữa rồi, thủ trưởng chúng em đã đi rôi.’ Mọi người đều bật khóc, tất cả mọi người đang nói với cô, Hà Băng cảm thấy đầu váng, cả đầu đã nỗ tung.
Tâm trí hoảng loạn.
“Đủ rồi!”*Nắm chặt chiếc nhẫn kim cương và hoa sơn trà trong lòng bàn tay, cho tới khi lòng bàn tay nắm đến đau, cô rồng lên một tiêng.
Mọi người cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hà Bằng.
Trên mặt Hà Băng khô khốc, một giọt lệ cũng không có, đôi mắt trong suôt lướt qua mặt từng người có mắt tại chỗ: “Sông gặp người, chết thấy xác, thu hồi nước mắt của các người, đọi khi tìm được xác của anh, giữ đến tang lễ của anh ấy rồi hãng khóc!!”
Mọi người đều bị khí phách một thân củaHà Băng uy hiếp, bọn họ kinh ngạc nhìn Hà Băng, quên mắt phản ứng.