Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2807



Chương 2807:

Hai người đi xuống núi.

Lúc này Vưu Linh cùng những bạn học khác chạy tới, khiệp sợ nói: “Trời ạ, Lâm… Lâm Mặc cướp Họa Họa đi rồi!”

Ñ Mạc Họa tựa vào sau lưng Lâm Mặc, cách chất vải mỏng manh, cơ thể hai người gân như dính vào nhau, tay Mạc Họa ¡ không b biết nên để ở đâu, cũng không thê ôm cổ cậu! Như vậy quá thân mật, cho nên cô chỉ dám nắm góc áo trên vai cậu.

Mạc Họa còn phát hiện một vấn đề trí mạng, dáng người mỹ miều của cô, vòng ngực mơn mỡn kia, nếu như cô năm xuông thì… thì sẽ dán lên lưng cậu mất…

Đoạn đường này Mạc Họa đều hết sức cân trọng, cơ thê cứng ngắc, cô bắt đầu hồi hận đã để Lâm Mặc cõng cô.

Lúc này bước chân của Lâm Mặc chậm lại: “Cậu năm xuống một chút đi, không sợ ngã xuống à?”

Mạc Họa cách cậu càng ngày càng xa, tận lực giữ khoảng cách làm cho đoạn đường này cõng rất khó khăn.

Mạc Họa không dám nằm sắp xuống, chỉ có thê cứng cổ nói: “Lâm Mặc, cậu có phải cống tôi mệt rôi không, đi không nổi nữa à, nêu như cậu không được thì cứ nói!”

Bị nói “không được” Lâm Mặc nhướng mày kiếm: “Tôi có được hay không, cậu có muốn thử không?”

Có ý gì?

Mạc Họa không hiểu.

Lúc này Lâm Mặc đột nhiên bước nhanh hơn, gần như là chạy.

Bọn cậu bây giờ xuống núi, cậu đột nhiên chạy như bay rât nguy hiệm, Mạc Họa hô lên nhất thanh, vội vã nhắm mắt lại gắt gao ôm cỗ cậu: “AI”

Haha.

Bên tai truyền đến tiếng cười thấp thuần từ tính của thiếu niên.

Cậu cố ý.

Cậu đang chê cười cô.

Mạc Họa phát hiện mình bị chơi xỏ, răng căn vào môi đỏ mọng một cái, cô tức giận nói: “Lâm Mặc, sao cậu lại hư hỏng như vậy?”

Lâm Mặc chỉ trêu cô, cô quá căng thẳng, rất khó thả lỏng, cậu sợ cô ngã xuông cho nên mới treuu cô, lúc đâu cậu vô tư chẳng nghĩ gì cả, mãi đến khi cô ở:bên tai cậu nỏi một câu Lâm Mặc, sao cậu lại hư hỏng như vậy?

Giọng nói thiếu nữ trong veo lại như đang nững nịu, còn phả khí vào vành tai cậu, Lậm Mặc chưa từng bị như thế, yết hầu trượt lên trượt xuống rất nhanh.

Lúc này cậu cũng phát hiện dị thường, hiện tại cô tựa vào sau lưng cậu, hai người dính chặt vào nhau, cậu cảm thấy nhận được… đường cong đấy đà kia, lúc này, đang đè vào người cậu.

Vành tai thiếu niên liền đỏ bừng lên.

“Tôi với Cát Thành kia, ai đối với cậu tệ hơn?” Giọng Lâm Mặc đã khàn khàn.

Mạc Họa vốn tay mơ trong tình trường, nghe không hiểu ý cậu: “Sao cậu quan tâm đến Cát Thành như vậy, chẳng lẽ cậu thích Cát Thành à?”

Mạc Họa đáp cậu một câu.

Không phải cậu thích tên Cát Thành M sao?” Nói Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái: “Mạc Họa, mắt nhìn của cậu tệ thật đấy!”

` Máu nóng trong đầu Mạc Họa xông lên: “Lâm Mặc, ai nói tôi thích Cát Thành, cậu đừng có ngậm máu phun người!”

Hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.