Chương 2813:
Mạc Họa xé rách góc áo mình, băng cái trán lại cho cậu, động tác của cô rất nhẹ nhàng, sao có thê không đau chứ, chỉ là cậu không kêu ra thối.
“Lâm Mặc, sau này đau thì cậu cứ nói ra, đàn ông kêu, đau không phải mắt mặt, lần nào bố tôi khó chịu đều sẽ kêu đau với mẹ, sau đó mẹ tôi sẽ thổi vù vù cho bố tôi, tôi cũng ‘ thổi vù vù cho cậu nhai” Mạc Họa thôi vù vù về phía vết thương của cậu.
Rất nhanh hàng mi Mạc Họa run lên, ý thức được không khí ám muội, hai người dựa vào rât gân rât gân.
Cô cúi đầu, phát hiện Lâm Mặc đang nhìn cô, tóc mái nhỏ vụn che khuất đôi mắt Đan Phượng sáng nười kia, đau đón làm cho cậu lui đi sắc bén thường ngày, lộ ra vẻ tuấn tú thanh lạnh của thiêu niên, nhất là dáng vẻ cậu để mặc cô táy máy… thật sự là quá quyên rũ.
Trái tim Mạc Họa giật thót, ngày thường cậu cứ hung dữ xa cách, chưa từng thấy. qua câu như thế này, dáng vẻ chịu cô ức hiếp, tùy ý để cô bắt nạt.
Tay Mạc Họa như chạm phải điện, nhanh chóng rụt vê, cô còn lui về sau một bước.
Thế nhưng không đứng vững, đã ngã ngôi trên mặt đất.
Á.
Mạc Họa kêu một tiếng.
Phụt Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười thật thâp của thiêu niên: “Cậu vội cái gì, tay Ghên vụng về thật đây.”
” Khuôn mặt nhỏ của Mạc Họa bạo nỗ, có lúng túng xấu hồ, cô cũng không biết mình đang vội cái gì, chỉ là vừa rôi dường như… bị cậu phóng điện vậy.
Mạc Họa xem như đã hiểu vì sao đám Triệu Hàm Hàm đều thích cậu.
“Người cứu viện còn chưa tới, chúng ta ở cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi.” Mạc Họa dời đi trọng tâm câu chuyện.
Lâm Mặc dựa trên vách tường, trong tư thế thờ ơ lộ ra vài phần nhập nhèm lười biếng: “Đêm nay cứu viện cũng sẽ không tới, nhanh nhất cũng phải đợi đên hừng đông.”
Mạc Họa thấy cậu dường như có tâm sự, ngôi bên người của cậu: “Cậu có phải đang lo lắng cho chị Bất Nhiễm không?”
Ngày mai phẫu thuật rồi, thế nhưng đêm n Lâm Mặc không vệ kịp.
Lâm Mặc hơi khép mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng cậu luôn luôn có một dự cảm không lành, như là có chuyện gì xảy ra.
“Lần trước quyền sách cậu tặng cho chị tôi, chị tôi rât thích, cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn, dù sao… cậu đã trả tiền cho tôi rồi mà.”
Lâm Mặc không tiếp tục đề tài này.
nữa: “Mệt không? Mệt thì nhắm mắt lại ngủ đi.”
Mạc Họa cảm giác mình không buôn ngủ, nơi đây rừng sâu núi thăm sao có thể ngủ, thê nhưng ở cạnh Lâm Mặc, chẳng hiểu sao cơn buồn ngủ cứ kéo tới mãi.
Mí mắt quá nặng, không mở ra được, Mạc Họa nhắm nghiền hai mắt.
Lâm Mặc cảm thấy đầu vai khẽ động, thiếu nữ ngủ gật, tựa đầu nhỏ vào trên vai của cậu.
Hơi thở ngọt ngào phẳng phát bên tai cậu, cô đang ngủ yên bên người cậu.
Lâm Mặc vựon tay cánh tay, thân thể nhỏ nhắn bỗng mềm nhữn, mềm trong khuỷu tay có lực của cậu.
Lâm Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay của cô, như hoa như ngọc, không biết bao nhiêu lần xuất hiện ở trong mộng của cậu, cậu chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán cô.
Nụ hôn của cậu rất nhẹ, cẩn thận từng li từng tí, mang theo thăm dò, rất sợ cô đột nhiên tỉnh lại.
Thế nhưng, cô không tỉnh.