Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2814



Chương 2814:

Lâm Mặc cảm giác thứ vẫn kiêm nén ở trong lòng tựu như dây mây đang điên cuông sinh sôi, bờ môi mỏng, chậm rãi đi xuông, lướt qua đôi mắt cô, qua chiệc mũi nhỏ thanh tú, xuông chút nữa chính là đôi môi đỏ mọng kia.

Cô đang ở trong tay, trong khuỷu tay cậu, dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng Lậm Mặc ngừng lại, không dám tiên lên một bước nữa.

Lúc này người trọng khuỷu tay giật mình, Mạc Họa sắp tỉnh.

Lâm Mặc sợ đến độ mồ hôi tay túa ra, cậu nhanh chóng nằm xuống, ôm Mạc Họa vào trong ngực.

` Mạc Họa mở mắt ra, thực sự tỉnh, cô không ngờ mình sẽ ngủ ngọn như vậy, cô khẽ nhúc nhích, muôn đứng dậy, thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện không thích hợp, cô đang ngủ ở trong lòng Lâm Mặc.

Cô chẳng những ngủ cùng Lâm Mặc, còn ngủ ở trong lòng Lâm Mặc.

Trời ạt Mạc Họa lớn như vậy cả tay cũng chưa cho người khác giới nắm, càng chưa nói đên ngủ chung, cô lậ tức muốn đứng lên.

Nhưng vừa động, cánh tay trên bờ eo nhỏ mêm mại kia liền đột nhiên buộc chặt rôi, đỉnh đầu truyền đến tiếng rên thật thấp của cậu: “Shhh.”

Mạc Họa giật mìngh: “Lâm Mặc, chẳng lẽ tôi đụng tới miệng vết thương của cậu rồi?”

“Ừ.” Lâm Mặc gật đầu, còn chau lại mày kiếm, biểu thị chính mình rất đau.

Mạc Họa vô cùng tự trách, cô giơ tay lên muốn kiểm tra vết thương của cậu: “Tôi xem một chút.”

Thế nhưng Lâm Mặc kéo lại tay cô: “âu đừng nhúc nhích nữa, tôi liền hết đau.”

Mạc Họa thực sự không dám nhúc nhích, lúc này cô còn phát hiện nhiệt độ của cậu nóng kinh người, lúc leo núi nhiệt độ của cậu đã không bình thường, rồi: “Lâm Mặc, có phải cậu đang sót lên không?”

Cả ngày này Lâm Mặc đều đang phát sốt, hiện tại cả người. đều nóng hỗi, ngay từ đầu không cảm nhận được, vừa rồi rên một tiêng cũng chỉ giả bộ, nhưng bây giờ bị cô nói như thê, cậu thật đúng là cảm thấy sốt cao khó chịu.

Lâm Mặc nhìn cô, trong con ngươi xinh đẹp đầy tràn rồi lọ lắng và quan tâm cô, môi mỏng nhéch lên: “Tôi không sao.”

“Tôi đi tìm chút thảo dược hạ sốt…”

Lâm Mặc bá đạo giữ cô ở trong lòng mình: “Cậu. đừng đi, tôi bây giờ muôn ngủ một giậc, cậu đi ra gặp nguy hiệm thì tôi tìm không được cậu nữa, cậu ngủ cùng tôi là được rôi.”

Mạc Họa ngoan ngoãn nằm xuống: St) vậy tôi không ra ngoài nữa, cậu ngủ đi.”

Lâm Mặc nhắm nghiền mắt.

Hai người dựa sát vào cùng nhau, Mạc Họa lại ngủ thêm một giâc, không biết qua bao lâu, cô tỉnh dậy.

Nhiệt độ nóng rực trên cơ thể Lâm Mặc đã lui xuông, thế nhưng tay chân lạnh lẽo, cậu bắt đầu rét run.

Hiện tại cũng ban đêm rồi, nhiệt độ trong núi rât lạnh, Lâm Mặc ngủ .

không ngon giắc, môi cũng bất đầu trăng bệch.

“Chị… Chị ơi…” Cậu chau mày kiếm kêu hai tiếng, không biết đang mở phải ác mộng đáng sợ nào.

Trái tim Mạc Họa đột nhiên đau nhức, kỳ thực chính cậu vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng mọi thứ đều đặt ở trên vai cậu.

Mạc Họa đưa tay, vuốt ve khuôn mặt tuần tú của cậu: “Lâm Mặc…

“Lạnh… Lạnh quá…” Cậu không tỉnh, chỉ nói mớ, còn buộc chặt cánh tay ôm chặt cơ thể cô vào trong lòng mình.

Mạc Họa bị cậu quấn thở không nổi, thế nhưng cô không cự tuyệt, còn chủ động vươn tay ôm lấy vòng hông tinh lớn của cậu, muôn truyền nhiệt độ trên người mình sang cho cậu.

Cô muốn cho cậu ấm áp hơn.

Thế nhưng, hiệu quả quá nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.