Chương 2828:
Cô biết A Mặc không cân cô, một năm, hai năm, năm năm, mười năm sau đó, cô tin tưởng cô ở bắt kỳ góc XÓ. xỉnh nào trên thê giới này đều có thể nghe được cái tên “Lâm Mặc” này.
Về sau, cô sẽ tự hào vì cậu.
Lâm Mặc bây giò còn không rõ tâm tư chị, cậu chỉ vui mừng, tràn đầy Vui mừng: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, đợi chị cơm nước xong em sẽ đến trường.”
Lâm Bắt Nhiễm đặt giấy bút xuống, xoa xoa bụng mình: “Vậy thì tốt, chị đói rồi.”
Khẩu vị Lâm Bát Nhiễm tốt, ăn tận hai chén cơm, cô ăn đến cái .bụng căng tròn, thấy chị thật sự đã ồn, Lâm Mặc mới yên tâm rời đì.
Lâm Bắt Nhiễm dự thi, gạt Trương Hàn bí mật tiến hành, cô nghĩ, cô nhất định phải có gốc rẻ dựng thân, thiết kể vẫn là đam mê của cô, cô muôn đam mê thành sự chuyên nghiệp.
Lúc xế chiều, Lâm Bất Nhiễm đi tới hành lang gấp khúc hít thở không khí, cảm giác sông sót sau tai nạn thật sự quá tôt.
Lúc này có một người bước nhanh tới, không nhìn đường, lập tức liền đụng phải Lâm Bật Nhiệm.
Lâm Bát Nhiễm không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã vật rồi, người va vào cô là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang, vừa nhìn chính ñ người thượng lưu thành công.
“Này, cô mù đầy à, đi đường kiểu gì thế, cô biết cô đụng vào ai không?”
Thủ hạ sau lưng người đàn ông trung niên đã phách lỗi kêu gào.
Lâm Bát Nhiễm chay hàng mày thanh tú, cô là người bị ngã đây, cái kiều kiêu căng phách lôi vừa ăn cướp vừa la làng này thật là làm cho người ta cạn lời.
Người đàn ông trung niên lúc đầu tâm tình cũng không tốt, nhưng khi gã ngắng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại sạch sẻ của Lâm Bất Nhiễm, hai mắt gã kahu sáng ngời.
“Nói cho cô biết! Vị này chính là Trương Triêu “Tông Trương tổng, Trương gia cô có nghe nói qua chưa, vị này chính là gia chủ Trương gia.”
Thủ hạ kiêu ngạo nói.
Trương Triêu Tông?
Lâm Bất Nhiễm lúc đâu không định đôi co với hai người kia, thê nhưng nghe được cái tên “Trương Triêu Tông” này, hàng mi cô run lên.
Trương Triêu Tông, bố Trương Hàn!
Không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, cô dĩ Thiền tại ở nơi này gặp bồ Trương Hàn, xem thủ hạ kiêu căng phách lối như thế, quả nhiên là kiêu của người Trương gia rồi, chắc chắn là người Trương gia.
Ánh mắt Lâm Bắt Nhiệm rơi vào trên mặt Trương Triêu Tông, Trương Hàn không hê giỗng người bố này, gương mặt điền trai của hắn là di truyền từ mẹ.
Trương Triêu Tông si ngốc nhìn Lâm Bất Nhiễm, Lâm Bắt Nhiễm năm nay mới đôi mươi, thanh thuần lại sạch sẽ, dung mạo cực kỳ ưu việt, một đôi mắt to ươn ướt nữa cộng thêm vẻ mảnh mai do ốm đau, thực sự là thấy mà yêu.
Mấy năm nay Trương Triêu Tông ăn tạp, gã nhạnh chóng bị đóa tiêu bạch hoa này hấp dẫn.
Kỳ thực mẹ Trương Hàn chính là con gái rượu đến từ vùng sông nước Giang Nam, khí chật trên người rất giông Lâm Bất Nhiễm, lúc còn trẻ Trương Triêu Tông đã bị vẻ đẹp ây làm cho mê muội, hiện tại người đã trung niên chọt thấy Lâm Bắt Nhiễm, nửa phút đã kéo gã về thời kì phong lưu đa tình kia.
“Câm miệng!” Trương Triêu Tông quát một câu về phía thủ hạ.
Thủ hạ nhanh chóng câm miệng.
“Cô gái, cô không sao chứ, mới vừa rồi là tôi không đúng, có đụng đau cô hay không?” Trương Triêu Tông vươn tay.
Lâm Bát Nhiễm nhanh chóng lui về sau một bước, tránh khỏi bàn tay dê xồm ấy.
Trương Triêu Tông có chút xấu hồ, gã ho khan một tiêng, lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Lâm Bắt, Nhiễm: “Cô gái, phía trên này có số điện thoại của tôi, nêu như cô có chuyện gì bắt cứ lúc nào đều có thể gọi cho tôi.”