Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2885



Chương 2885:

Rốt cục nghe được giọng Lâm Mặc, Mạc Họa thở dài một hơi, cô mỉm cười, dung nhan khuynh thành của thiếu nữ mang theo ý cười yêu kiều, dưới màn đêm đặc biệt động nhân: “Lâm Mặc, cậu về nhà chưa, tôi có món quà muôn tặng cho cậu.”

Lâm Mặc dựa lưng vào ghé, trong lồng ngực tật cả ngai ngái lệ khí cùng xao động ‹ đều ở đây trong giọng nói cô lặng yên dẹp loạn, giọng cậu rất khàn: *Qùa gì vậy?”

“Tạm thời bảo mật.”

“Khi nào tặng tôi, tôi hiện tại liền muôn, lát nữa đên nhà em tìm em nhé?”

Hả?

Cậu muốn tới nhà cô à?

Đã trễ lắm rồi!…

“Làm sao, tôi không thể đi tìm em à, Họa Họa, em đang sợ cái gì, sợ tôi ăn em?”

Cậu ăn cô Mạc Họa hợp lý hoài nghỉ cậu đang giở trò lưu manh, cậu sao lại hư hỏng như vậy chứ?

“Vậy được rồi, lát nữa cậu đến tìm tôi đi”

Cô đồng ý.

Lâm Mặc cúp điện thoại, sau đó mở cửa xe, đi ra.

“Anh bị thương rôi, chúng ta đã báo cảnh sát, hiện tại có cân tôi đưa anh đến bệnh viện hay không?” Ì tHẠg qua đường tốt bụng đều vây quanh, quan tâm nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc đầy đoàn người ra, đi ra ngoài, cậu gọi một số điện thoại khác: “Šai người qua xử lý chút.”

Xe thể thao của Dương Thanh Đề dừng ở dưới lầu, Mạc Họa xuống xe: “Đàn anh Dương, ngày hôm nay cám ơn anh, nhưng lát nữa bạn bè tôi sẽ đến tìm tôi, cho nên tối hôm nay tạm nghỉ một buổi phụ đạo nhé! Ngày mai rôi học nha.”

Vừa rôi Dương Thanh Đề ở trong xe đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Mạc Họa và Lâm Mặc, cậu biệt “người bạn” này của Mạc Họa sắp tới: “người bạn” có thể để cho Mạc Họa đề ý như vậy, Dương I Thanh Đề thực sự rât muôn thầy một lần.

Hiện tại rất nhiều cô gái ánh mắt chọn bạn trai rất tệ, Dương Thanh Đề :. cậy tài khinh người, tràn đầy cảm giác ưu việt, trong lòng anh ta cán bản là coi thường ” người bạn” đó, cũng muôn hạ thâp ‘ ‘người bạn” đó để chữa khỏi đôi mắt kém của Mạc Họa.

“Được, vậy tối nay nghỉ!”

“Đàn anh Dương, tạm biệt.” Mạc Họa định rời đỉ.

“Mạc Họa,” Dương Thanh Đề đột nhiên gọi Mạc Họa lại: “Tôi có một quyền sách đặt ở chỗ em, chúng ta cùng lên đi, tôi đi lầy một chút, tôi hôm nay tôi sẽ dùng đến quyên sách này.”

Mạc Họa không có lý do cự tuyệt, cô gật đầu: “Được.”

Hai người về đến nhà, Cố Vũ đã sớm về nhà, cô bé vui vẻ ra đón: “chị Họa Họa, thầy Dương, hai người đã trở về?”

“Ừ, Vũ Vũ, đàn anh Dương lấy sách liền đi.”

Mạc Họa dẫn Dương Thanh Đề tới trong phòng mình, cô chỉ hướng bàn học: “Đàn anh Dương, anh muôn lấy quyền sách kia à?”

Dương Thanh Đề giả vờ liếc đống sách: “Cái này đây!”

Ki ám đàn anh Dương, tôi đưa anh Š.” Mạc Họa muôn mau chóng đưa BE Thanh Đề đi, bởi vì cô sợ Lâm Mặc lắt nữa đến sẽ gặp Dương Thanh Đề.

Thấy Mạc Họa gấp gáp muốn đuổi anh ta đi như vậy, Dương Thanh Đề đã không vui, thê nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài: “Mạc Họa, vậy chúng ta đi.”

“Được.” Mạc Họa đi ra ngoài.

Lúc này Dương Thanh Đề đột nhiên đưa chân, đây ngã Mạc Họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.