Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 301



Chương 301:

 

“Anh muốn nghe gì, Mạc Tử Tiễn…anh ây đã giúp em vài lân…”

 

Trước khi Lê Hương nói xong, Mạc Tuân dùng đầu lưỡi đỉnh lên quai hàm phải, bật ra tiếng cười trầm thập đáng sợ, Mạc Tử Tiễn trong trí nhời của anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, ngược lại nó rât lạnh lùng thờ ơ, huôồng chỉ bọn họ ngay cả tên cũng vừa mới biết, không thân quen sao nó lại giúp cô?

 

Mạc Tuân đè bàn tay to ấn vào vô lăng và ngoặt gập, Rolls-Royce Phantom phóng ra như một mũi tên.

 

ÁI Tốc độ nhanh như xe đua, Lê Hương cảm giác mình sắp bị văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt kinh hãi: “Mạc tiên sinh, anh lái xe chậm chút đi, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Đôi lông mày tuần tú của Mạc Tuân đã phủ đầy sương mù, anh không những không giảm tốc độ mà còn đạp ga thẳng xuông phía dưới.

 

Lê Hương cảm thấy chóng mặt, có chút buôn nôn: “Mạc tiên sinh, dỗ anh không được thì em cũng nồi giận đây, em hỏi anh, Mạc Nhân Nhân là bác anh, có phải anh thông qua quan hệ bác cháu đưa Lê Nghiên Nghiên vào Thánh Lê viện không? Chỉnh anh một thân đào hoạ còn lấy với hờn em, em không hiểu rốt cuộc anh đang tức cái gì, em giải thích lần nữa, anh không tin cũng được, em không hề có bật kỳ quan hệ gì với Mạc Tử Tiên cảt”

 

Lê Hương ngồi thẳng dậy, tức giận quay khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài cửa sô, mặc kệ anh.

 

Chiếc xe sang trọng bỗng chìm vào bầu không khí im lặng đè nén, đây xem như là cuộc cãi vã nhỏ đầu tiên thật sự giữa hai người.

 

Mạc Tuân giơ tay cởi hai cúc áo Sơ mi của anh, dường như đây mới là cách đề anh hít thở, làm sao anh có thể không tức giận? Bữa tối này thực ra là buổi xem mắt, bác ruột anh coi trọng Mạc phu nhân của anh, muốn giới thiệu vợ anh cho em trai Mạc Tử Tiễn của anh. : Anh không thích cảm giác cô bị người khác nhớ nhung.

 

Một chút cũng đều không thích.

 

Mạc Tuân liếc xéo cô, sắc mặt cô vốn đã tái nhợt như tờ giấy, tốc độ nhanh như vậy khiến cô căng thẳng khó chịu, hai tay nhỏ bé năm chặt Váy, không nói tiếng nào, im lặng chịu đựng.

 

Lửa giận của Mạc Tuân như bị dội một chậu nước lạnh, là một người đàn ông chín chắn lý trí, anh chắc chắn biết việc đạp ga phóng xe trên đường nguy hiểm như thê nào, nhưng anh không thê kiểm soát được bản thân, thậm chí không quan tâm đến cảm giác của cô, mang cô làm chuyện cực đoan nhử vậy.

 

Mạc Tuân toát ra mồ hôi lạnh, chưa thời khắc nào anh nhận ra rõ ràng, bản thân mình mắt kiểm soát đáng sợ đến dường nào.

 

Anh ngay lập tức giảm tốc độ, Hàm xe bên lễ đường.

 

Lê Hương nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh ghế lái, cô tìm thùng rác bên đường, cúi người nôn ra.

 

Tôi nay cô chưa ăn gì, chỉ uống một hớp rượu đỏ, nôn vài lần chỉ nỗn ra, một chút nước đẳng, cô khó chịu đến hốc mắt đỏ bừng.

 

Mạc Tuân Ngôn xuống xe đi đên bên cạnh cô, anh muôn giơ tay võ nhẹ vào lưng cô, nhưng bàn tay to.

 

của anh lại cứng đờ trên không, mây giây sau lại thu vê.

 

Anh đưa cho cô chiếc khăn lau tay màu trăng.

 

Lê Hương dừng nôn, cầm lấy.

 

khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Anh tức giận thì cứ tức giận đi, nhưng lần sau không được phép lái xe nhanh như vậy. Em không thích anh lái xe nhanh nhử vậy, em rất khó chịu.”

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, hàng mi mảnh mai thậm chí còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, đọng trên khóe chưa rơi, trông vô cùng đáng thương.

 

Mạc Tuân cảm giác như bị dao – cứa vào tim, rất đau rất đau, anh nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt, thập giọng cười: “Anh không cổ ý lái xe nhanh như vậy, lúc nãy giống như anh không thể kiểm soát được bản thân, em cứ xem như anh… lại phát bệnh đi.”

 

Lê Hương thầy vẻ tự giễu trong đôi mắt anh, cô nhanh chóng lây ra một viên thuốc đưa lên môi anh: “Vậy bây giờ anh thế nào? Tối nay uống thuốc trước ởi đã.”

 

Mạc Tuân quay đầu tránh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.