Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 309



Chương 309:

 

Nhìn thấy từng giọt độc dược hoa Mạn Đà La đẹp đên mức gắn như yêu dã đó đầy vào cơ thể cô.

 

Bệnh tình của Mạc tiên sinh không thể trì hoãn được nữa, cô biết Mạc tiên sinh rất đề ý đến bệnh tình của mình, anh sợ mình phát bệnh, lại càng sợ lúc phát oi sẽ làm tồn thương cô.

 

Cho nên bà nội mới nói anh rất muốn năm chặt cô trong tay, nhưng lại sợ làm cô đau.

 

Lê Hương đặt cây kim xuống, lúc này bên tai cô im ăng, cô có thể cảm nhận rõ ràng giọt độc hoa đó đã nhanh chóng lan đến cơ thê cô.

 

Rất nhanh, cô cảm thấy có những con kiến nhỏ đang bò khắp mạch máu của mình, những con kiến nhỏ đó đang gặm cắn, châm chích khiến co đau thâu xương.

 

Trán Lê Hương đau đến chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lấy kim bạc đâm vào huyệt đạo của mình, giọt độc hoa từ đầu ngón tay chảy ra.

 

Lúc này bên tai vang lên tiếng động, có người đi tới.

 

Lê Hương giật mình: “Ai?”

 

“Là tôi.”

 

Giọng của Mạc Tử Tiễn.

 

Sao anh lại quay lại chứ?

 

Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng vào lúc này trong màng nhĩ đột ngột vang lên một giọng gào thét chói tại, thân hình mảnh mai của cô trực tiếp ngã xuống đất.

 

Hai bàn tay nhỏ bé của cô bịt chặt lỗ tai, co quặp người lại vì đau.

 

Mạc Tử Tiễn ở bên ngoài đã nghe – thầy tiếng động bắt thường bên trong, vốn anh thấy Cô khóa trái cửa cũng rất bắt thường: “Lê Hương, cô làm gì ở bên trong vậy, mau mở cửa, nếu không tôi sẽ đạp cửa.’ Mạc Tử Tiễn nhắc chân đá tung cánh cửa.

 

Lê Hương ngã xuống đất, trên trán đỗ mồ hôi lạnh.

 

“Cô sao vậy?” Mạc Tử Tiên nhanh.

 

chóng bước tới, quỳ một chân xuống, năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, đặt đầu ngón tay đang chảy máu của cô xuồng dưới mũi ngửi: “Độc của hoa Mạn Đà La? Hoa mạn đà la đâu rồi, cô luyện độc thử độc để làm gì hả, Lê Hương, cô không còn muốn sống nữa à? “

 

Hai mắt Lê Hương đen lại, yếu ớt nói: “Tôi không sao…”

 

Mạc Tử Tiễn lấy một con dao sắc nhọn, trên đầu ngón tay cô vạch ra một chữ “thập” nhỏ, sau đó ân huyệt giúp cô tăng tốc giải độc.

 

Khi giọt độc cuối cùng đã cạn kiệt, Lê Hương nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất.

 

“Lê Hương!”

 

Mạc Tử Tiến nhanh chóng đưa tay ra, Lê Hương mêm nhữn ngã vào vòng tay anh.

 

Lê Hương ngã vào vòng tay của: Mạc Tử Tiễn, khuôn mặt nhỏ bé tái nhọt của cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, và trong khoảnh khắc ây, toàn thân Mạc Tử Tiễn đông cứng lại.

 

Cô gái trong tay anh mêm mại như không xương, như báu vật trời tạo, xúc cảm của cô gái hoàn toàn khác với đàn ông, Lê Hương như được làm từ nước giỗng trong sách vậy, Mạc Tử Tiễn cũng đã ngửi thấy mùi hương cơ thê nhàn nhạt sạch trong của cô giống hệt như mùi hương mà anh ngửi thây khi ngón tay mảnh khánh của cỗ chạm vào đầu ngón tay thon dài của anh trên đường phô Đê Đô hai năm trước.

 

Mạc Tử Tiễn cụp mi mắt anh tuần xuông, sau đó từ từ đưa tay lên ôm lấy bờ vai tinh tế của cô.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có một người trợn tròn mắt, đó chính là Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên đến đề tìm Lê Hương, cô ta muốn chia sẻ tin vui của mình với Lê Hương, nhưng cô ta vừa tới đã nhìn thấy cảnh này, Lê Hương đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.