Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 443



Chương 443:

 

“Nếu cháu đã lớn, vậy có một số việc phải nói cho cháu, thật ra mẹ cháu là Đại tiểu thư của ông, mà cháu chính tiểu thư nhỏ của ông.”

 

Lê Hương sửng sốt: “Ông nội, ông đang nói cái gì vậy, cháu không hiểu.”

 

“Lê Hương, thật ra ông là quản gia của mẹ cháu, vì che giấu thân phận của mẹ cháu, ông mới để mẹ cháu cưới con trai ông Lê Chấn Quốc, căn bản cháu không phải là con gái của Lê Chấn Quốc.”

 

Lần đầu tiên Lê Hương nghe kể về thân thế của mình, cô lập tức ngây dại, cô không phải con gái của Lê Chấn Quốc?

 

“Ông ơi, vậy bố cháu là ai?”

 

Lê lão gia nhớ lại: “Chuyện này ông cũng không biết, ông chỉ biết tiểu thư chơi đủ rồi, đột nhiên nói muốn sinh con gái để chơi cùng, tiểu thư còn nói bạn thân của bà tên là… tên là… gì ấy nhỉ, con trai của người bạn thân ấy đã lớn như vậy, nếu tiểu thư không sinh nữa thì không kịp, vừa nói không bao lâu, tiểu thư liền mang thai.”

 

Lê lão gia đã sống thực vật hơn mười mấy năm, ông không thể nhớ tên của cô bạn thân tốt bụng đó là gì nữa rồi.

 

Lê Hương như sét đánh ngang tai, vậy lý do mẹ sinh ra cô chỉ đơn giản là vì muốn có con gái cho vui?

 

“Nhưng tiểu thư nhỏ, cháu yên tâm, gen mà tiểu thư có thể lựa chọn phải là gen tốt nhất, bố của cháu nhất định là một người rất ưu tú.”

 

Lê Hương đột nhiên cảm thấy giọng điệu của ông nội rất giống thím Lâm, đều rất ngông cuồng.

 

“Ông ơi, ý ông không phải là… mẹ với bố cháu là tình một đêm chứ, hơn nữa còn là mẹ… trộm gen của bó?”

 

Lê lão gia ho khan, ông không cho phép bất cứ ai nói xấu về tiểu thư của mình: “Làm sao có thể gọi là ăn cắp được? Đó là lâm hạnh, tiểu thư lật thẻ của bố cháu, chiều chuộng cậu ta một đêm, đổi lại cậu ta cho tiểu thư một cô con gái như cháu, ông thấy là tổ tiên cậu ta cũng hương khói xanh(*) dữ lắm, chỉ chuyện này thôi cũng đủ để cậu ta khoe khoang cả đời.”

 

(*) Ý chỉ nhờ công sức, phước đức của tổ tiên mà đạt được may mắn.

 

Lê Hương cạn lời: “Ông ơi, rốt cuộc năm đó mẹ chết thế nào vậy ạ? Có phải là nhóm Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên động tay chân? Chính bọn họ đầy ông từ trên lầu xuống.”

 

“Ông bị họ âm mưu đẩy xuống không sai, nhưng Lê Hương, họ không thẻ đến gần tiểu thư được, căn bản không phải đối thủ của tiểu thư, nguyên nhân cái chết của tiểu thư không liên quan đến bọn họ.”

 

Điều này nằm ngoài dự đoán của Lê Hương, cô cho rằng nguyên nhân cái chết của mẹ cũng liên quan đến nhóm người Lý Ngọc Lan, bây giờ nghe giọng điệu của ông nội, mẹ chưa bao giờ đặt hai mẹ con này trong mắt mình.

 

“Ông ơi, vậy rốt cuộc mẹ cháu chết thế nào?”

 

Lê lão gia do dự một chút: “Tiểu thư nhỏ, thà nói tiểu thư chết, không bằng nói tiểu thư chẳng qua chỉ là đang mắt tích.”

 

Đầu Lê Hương ong ong, không thể tin nói: “Ông nội, ý ông là mẹ cháu chưa chết?”

 

Lê lão gia gật đầu, lộ ra vẻ sùng bái mù quáng: ‘Ít nhất thì ông nghĩ vậy, với người lợi hại như tiểu thư, trừ phi cô ấy muốn chết, bằng không ngay cả Diêm Vương cũng không bắt được, nhưng tình huống cụ thể ông cũng không rõ lắm, tiểu thư xảy ra tai nạn quá thình lình, sau đó ông bị mẹ con Lý Ngọc Lan đẩy xuống, bây giờ cháu cũng đã lớn như vậy, mà manh mối gì cũng không có.”

 

Mặc dù không có manh mối gì, nhưng nhiệt huyết Lê Hương sôi trào, bởi vì mẹ cô có lẽ vẫn chưa chết!

 

“Ông ơi, cháu muốn tìm mẹ.”

 

Lê lão gia lại xoa đầu Lê Hương: “Vậy thì hãy đến Đề Đô, ở đó có dấu chân của mẹ cháu.”

 

Đề Đô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.