Chương 485:
“Nghe nói ở sân bay Đế Đô không biết lại có mấy đám người ở đâu xuất hiện, Lệ lão phu nhân, Từ Thiếu Nam đều đến đó, còn có Lê lão đầu của Lê gia Đề Đô, những tin này đều là nghe ngóng được, bốn phía sân bay của Đế Đô còn có mấy người đang ẩn núp, tạm thời còn chưa dò hỏi ra là bên nào, những người này hình như đều đang… đợi Lê Hương.” Tròng mắt đen thanh khiết của Mạc Tử Tiễn trong trong nháy mắt tràn ra vài phần gió lạnh, anh nhìn bóng người nhỏ mềm của Lê Hương ở đẳng xa, sao mà anh ngờ được cô gái nhỏ ở Hải Thành, lại chắn động đến cả nửa Đề Đô chứ.
Là Liễu Chiêu Đệ gọi.
Mạc Tử Tiễn ngẳắng đầu liếc mắt Lê Hương, sau đó xoay người đi tới một góc an tính nhận điện thoại: “Alo, mẹ à.”
“Tử Tiễn, có phải con sắp bay rồi không, bác Nhân Nhân con gọi nói với con tìm được cô gái con thích rồi, còn có thể mang cô ta cùng về Đé Đô, mẹ đang ở sân bay đợi đón con đây, đến lúc đó con dẫn cô ta tới cho mẹ xem, đứa con gái có thể đồng thời giành được sự yêu thích của con và bác, thủ đoạn chắc chắn rất ghê gớm.” Mạc Tử Tiễn mí môi mỏng, cả người càng thêm lạnh lùng: “Cô ấy không phải là loại con gái mà mẹ nghĩ.”
“Thật không?” Giọng Liễu Chiêu Đệ nhàn nhạt, dường như bà cũng chẳng hứng thú mấy với chuyện này: “Tử Tiễn, mẹ biết ánh mắt con rất cao, rất ít cô gái có thể lọt vào mắt con, thật ra thì cả thiên kim danh viên lớn nhỏ của Đề Đô mẹ cũng không để ý máy, người mẹ vừa ý là cô gái mà bố con sắp xếp cho ấy, mẹ muốn cô gái con của có nhân của mẹ.” Mạc Tử Tiễn cong môi, lộ ra vài phần mỉa mai: “Người có thể khiến mẹ ưng ý, con cũng rất muốn nhìn thử, giờ mẹ muốn cái gì có cái đó, cái gì cũng không thiếu, cũng không biết cố nhân kia khiến mẹ nhớ nhung nhiều năm như vậy đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì, còn Ẩ Ầ :ˆA . 3> 3 ˆ m muôn bồ nhiệm con gái người ta làm con dâu mẹ.
Cuộc gọi giữa hai mẹ con chọt trở nên căng thẳng, Liễu Chiêu Đệ không vui trầm giọng: “Tử Tiễn, con cứ phải dùng giọng điệu này nói chuyện với mẹ sao, con là con trai duy nhất của mẹ, tất cả mẹ làm cũng là vì tốt cho con.”
“Mẹ, con phải lên máy bay rồi, cúp đây.” Mạc Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.
“Tử Tiên!” Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng gọi anh lại: “Mẹ vừa biết được, bố con đến Hải Thành!” Mạc Tử Tiễn ngừng một lát, anh không biết chuyện này.
Bên kia Lê Hương buông Diệp Linh ra: “Linh Linh, tớ phải lên máy bay rồi, tớ đi nhé.” Diệp Linh đỏ mắt vẫy vẫy tay: “Lê Hương, bye bye.” Lê Hương lấy vali xoay người, chuẩn bị đi kiểm tra an ninh, nhưng rất nhanh cô liền nghe được phía sau truyền đến tiếng “ưm ưm” của Diệp Linh, cô nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy hai người mặc áo đen tốc độ giống như ma xuyên qua đại sảnh sân bay, trực tiếp kéo Diệp Linh đi.
Linh LinhI Lê Hương bỏ lại vali, nhắc chân chạy ra ngoài.
Ra khỏi đại sảnh sân bay, bước chân Lê Hương của liền dừng lại, bởi vì bên ngoài đậu một chiếc xe hộp cao cấp màu đen, một người đàn ông đứng cạnh xe đang chờ cô.
Người đàn ông kia ăn mặc tây trang được là thẳng, da trắng nõn, trên mặt đeo kính mắt, bộ dạng rất nhã nhặn, khí chất rất giống với thư ký Nghiêm Kiên của Mạc Tuân.
Đôi mắt trong veo của Lê Hương lóe lên ánh sáng: “Anh là ai, bạn tôi đâu?” Người đàn ông kia gật đầu, mang theo ý cười nhạt: “Lê tiểu thư, chào cô, tôi là quản gia riêng Tống Minh của tập đoàn Mạc thị, bạn cô đã được chúng tôi đưa về Túy Ngọc Hoan bình an rồi, Lê tiểu thư, tiên sinh nhà tôi muốn gặp cô.”