Chương 511:
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đỏ lên, nếu như cô không còn nữa, anh sẽ giống như bây giờ đi khắp thế giới tìm cô! Nếu như tìm không được cô, anh sẽ hệt như phát điên!
Sẽ không”
Cô vĩnh viễn sẽ không bỏ anh lại, bởi vì người bị bỏ kia chính là người thống khổ nhát”
Mạc tiên sinh của cô đã từng bị mẹ mình bỏ rơi một lần, cô làm sao cam lòng bỏ rơi anh lần nữa?
Cô chỉ có thể lựa chọn bản thân bị bỏ lại”
Lê Hương nhìn anh, mềm yếu cong môi: “Mạc tiên sinh, anh đang gọi em sao, em ở đây.!
Nghe được thanh âm cô, thân hình cao lớn của Mạc Tuân cứng đờ, anh nhanh chóng xoay người, nhắc đôi chân dài mạnh mẽ bước qua đây, một tay kéo cô tới trong ngực mình, giọng anh khàn khàn phủ bên vành tai cô: “Lê Hương, em đi đâu, anh còn tưởng rằng em đã đi.!
Lê Hương vươn tay bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng anh, giống như dỗ đứa bé: “Mạc tiên sinh, em không đi, vừa rồi anh đi đâu thế?!
Mạc Tuân buông cô ra, đưa thứ vẫn luôn giấu trong áo tới trước mặt cô: “Lê Hương, em nhìn này.!
Lê Hương cúi đầu, thì ra trong vạt áo anh vẫn đang giấu đồ, hiện tại anh dùng hai bàn tay to thận trọng nâng vật kia ra, đưa tới trước mắt của cô, trong mí mắt anh tuấn nhuộm ý thăm dò cùng lấy lòng: “Lê Hương, em xem, không phải em vẫn muốn có một ổ chim sao, trong ổ chim này có quả trứng, chúng ta cùng nhau ấp trứng nở ra chim nhỏ nhé.!
Trong tay anh là một ổ chim, thì ra vừa rồi anh ra ngoài là leo cây hái ổ chim cho cô”
Lê Hương cảm thấy trong lòng như gió biển thét gào, rất đau rất đau, như là có người dày vò trái tim cô, loại đau nhức dầm dề máu tươi kia quả thực không ai có thể chịu được”
Mạc Tuân anh là ai, một đời quyền quý lạnh lùng cường đại, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, nhưng bây giờ anh leo cây lấy ổ chim cho cô, mắt một chiếc giày, bên trong vẻ thận trọng thăm dò cùng lấy lòng là tư thế anh đã cúi xuống thấp nhất, là hèn mọn nhất mà anh giữ lại”
Anh vứt đi một thân kiêu ngạo”
Hai tay nhỏ bé Lê Hương xuôi bên người chậm rãi siết thành quyền, cô lần nữa nhắc nhở chính mình, tỉnh táo một chút, anh vẫn chờ cô tới cứu”
“Lê Hương, em làm sao vậy, em không thích cái này sao?!
Lê Hương gật đầu: “Ừ, em không thích, không thích chút nào, em chỉ đùa với anh, sao anh cái gì cũng tưởng là thật!” Nói rồi Lê Hương vung tay, trực tiếp hất rớt ỗ chim trên tay anh”
Ö chim nhanh chóng rơi xuống đất”
Mạc Tuân cứng đờ, môi mỏng mín thành đường thẳng trắng bệch, đường nét của khuôn mặt tuấn tú từ từ dính vào vài phần u ám mất mác”
Bầu không khí giữa hai người cũng đóng băng”
Lê Hương cảm giác mình không thể đứng đây được nữa, cô sợ chính mình mềm lòng, đành xoay người rời đi”
Thế nhưng ngón tay rõ ràng khớp xương Mạc Tuân vươn đến, siết chặt cổ tay trắng mảnh khảnh của cô: “Đi đâu vậy Lê Hương?!
Lê Hương không xoay người, cô nhịn xuống hơi nước trong hốc mắt, nỗ lực kìm lại giọt lệ: “Mạc tiên sinh, chúng ta đã nói xong rồi, tất cả đã kết thúc, mặt dày dây dưa rất mắt mặt.!
Mạc Tuân dường như không nghe được lời cô: “Lê Hương, đừng đi, chúng ta cứ ở đây đi! Em thấy đó, mấy ngày nay anh không uống thuốc ngủ cũng có thể ngủ mà, anh đang chậm rãi trở nên tốt hơn, không phải sao? Nếu không chúng ta cùng đến Đé Đô đi! Em biết mà, anh không thích Đế Đô đó, nhưng nếu em ở đó, anh sẽ thử chậm rãi thích thành phố kia, anh có thể cho em hạnh phúc.!
Anh sẽ vì cô, từ từ thích thành phố kia”