Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 512



Chương 512:

 

Lê Hương nhanh chóng ngước mắt lên, vì nước mắt đã không nhịn được muốn rơi xuống: “Vậy không giống nữa, không giống nữa…!

 

Mạc Tuân một tay kéo cô qua, hai bàn tay to dùng sức đè xuống bờ vai mềm của cô, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đều là tia máu: “Không giống ở đâu chứ, em nói đi, không giống ở đâu chứ?!

 

Lê Hương nỗ lực đẩy anh ra: “Bởi vì… em sẽ chán, sẽ mệt mỏi sẽ kiệt sức, em không có dũng khí sống hết đời với anh, nếu như chữa cho anh không xong được, em không muốn tiêu tốn tất thảy thời gian lên người anh, em không muốn thế giới của mình xoay quanh anh, em còn trẻ như vậy mài!

 

Cô thốt ra những lời tàn nhẫn, thanh âm vừa rơi xuống, hai người đều yên lặng, chỉ nghe được tiếng thở dốc của cả hai thay nhau vang lên”

 

Hốc mắt hẹp dài Mạc Tuân đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh của anh buộc chặt, nắm vai cô: “Cho nên, tuần trăng mật này là có ý gì, em tốt với anh chỉ là vì bản thân vui vẻ, em thật sự chỉ là muốn chơi đùa với anh, hiện tại ngủ chán rồi nên muốn đi?!

 

“Đúng thế đó!!

 

Lê Hương dùng hết khí lực toàn thân đẩy anh ra”

 

Mạc Tuân chật vật lui về phía sau hết mấy bước, ánh mắt của anh âm trằm hung ác nhìn chằm chằm cØ”

 

Lê Hương không dám dừng, xoay người rời đi”

 

Đi được hai bước, phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn nguy hiểm: “Đứng lại!!

 

Lê Hương cứng đờ, sau đó xoay người, đồng tử cô kịch liệt co rút, bởi vì trong tay Mạc Tuân có một khẩu súng, anh cầm súng chỉa về phía cô, họng súng màu đen nhắm ngay đầu cô”

 

Lê Hương đông cứng tại chỗ, đôi đồng tử trong vắt của cô từ họng súng đen ngòm dời lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, dáng vẻ bây giờ của anh rất đáng sợ, trong tròng mắt hẹp hệt như vết mực phẩy lên, nguy hiểm như vực sâu, những tia máu kia càng tôn thêm phần hung ác âm u ấy.

 

Hiện tại anh cầm súng, gân xanh kịch liệt nổi đầy mặt.

 

“Anh… Anh có biết anh đang làm cái gì không, mau buông thứ đó xuống!”

 

Mạc Tuân âm trầm nhìn cô, môi mỏng khẽ động, từ trong cổ họng tràn ra âm tiết khàn khàn, còn có ý hung dũ ngoan cố: “Lê Hương, xin lỗi, anh không thể thả em đi.”

 

Vừa rồi Lê Hương chỉ muốn đau dài không bằng đau ngắn, nói lời nhẫn tâm tuyệt tình, nhưng cô đã quên anh không thể bị kích thích, tất cả chuyển biến tốt đều là giả dối, bệnh tình của anh vẫn luôn chuyển xấu.

 

Mạc Nhân Nhân đã từng cảnh cáo cô, Mạc Tuân phát bệnh đối với bản thân rất tàn nhẫn, cũng đối với người khác tàn nhẫn, cô ở lại cạnh anh sẽ rất nguy hiểm.

 

Cô cũng chứng kiến video anh ở bệnh viện tâm thần kia, bộ dạng tối tăm khát máu, căn bản là không khống chế được.

 

Cho nên, giờ phút này anh chỉa súng về phía cô.

 

Bởi vì, anh không có cách nào thả cô đi.

 

“Mạc Tuân, hành vi bây giờ của anh rất nguy hiểm, nếu như anh thực sự tổn thương em, anh đã từng nghĩ qua hậu quả chưa, cuộc đời anh sẽ có vết dơ.”

 

“Lê Hương, những thứ đó cũng có thể không xảy ra, em đừng đi, đừng rời bỏ ta, có được không? Anh thực sự… Không thể mất đi em, anh van em, có được không?”

 

Chóp mũi Lê Hương chua xót, trong lòng buốt đau cùng cực, anh cầm súng, dùng tư thế vô cùng tàn nhãn, lại nói với lời mềm mỏng nhất, anh đang cầu xin cô.

 

Xin cô đừng đi.

 

Cuộc đời của anh trong tự điển chưa từng có chữ “van xin” này, sau khi cô xuất hiện, lại có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.