Chương 544:
Lệ Yên Nhiên vẫn rất có lòng tin với chuyên ngành dinh dưỡng của mình, cô ta nhất định có thể chữa khỏi khẩu vị và cơ thể của bà nội Mạc lòng ham, đến lúc đó cô ta có thể tiền gần hơn một bước với Mạc Tuân.
Mạc Tuân đã không nhìn Lê Hương phía sau nữa, anh thu mắt, gật đầu: “Khẩu vị bà nội càng ngày càng không tốt, tôi dự định mời một bác sĩ dinh dưỡng chuyên nghiệp tới chăm sóc bà, tôi gọi điện cho bà nội trước, nếu như bà không bài xích thì liền mang em „ tới.
“Vâng ạ.” Lệ Yên Nhiên ngoan ngoãn cười nói.
Mạc Tuân bật loa ngoài, tiếng chuông di động du dương reo một lần liền được nói thông sau, giọng nói mềm mại của Mạc lão phu nhân truyền đến: “Alo, A Đình à.”
“Bà nội, hôm nay khẩu vị bà thế nào rồi, Yên Nhiên muốn đi thăm bà, xếp một thực đơn riêng cho bà, chúng con qua ngay bây giờ.”
Mạc lão phu nhân bỗng dừng một chút, đột nhiên hỏi: “A Đình, cháu bây giờ ở cùng một chỗ với Yên Nhiên?”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng mở miệng nói: “Đúng vậy bà nội Mạc, hôm nay tan học là anh Hàn Đình tới đón cháu đó, chúng cháu bây giờ liền đi qua thăm bà nha.”
Mạc lão phu nhân im lặng một chút, rồi lên tiếng từ chối: “Các cháu cũng không cần đâu, hôm nay khẩu vị bà tốt, nhưng người mệt quá, ngủ trước đây, không có việc gì nữa bà cúp điện thoại.”
Mạc lão phu nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Yên Nhiên tràn đầy nhiệt tình trong nháy mắt bị đập chết, kẻ ngu cũng có thể nghe được lão phu nhân vô cùng xa cách với cô ta, cô ta uất ức chu môi: “Anh Hàn Đình, không phải em làm chuyện gì sai chứ, sao em cứ thấy bà nội Mạc đi Hải Thành bảy năm về liền rất không thích em.”
Trong tròng mắt thâm thúy của Mạc Tuân hẹp nhanh chóng lóe lên, bà nội thực sự rất lạ, lúc nãy bà nội cúp điện thoại là do anh ở cùng Lệ Yên Nhiên.
Nếu như không nhớ lầm, tâm nguyện lớn nhất của bà nội chính là anh có thể cưới vợ lấy vợ sinh con, sinh cho bà đứa chất trai, theo lý thuyết Lệ Yên Nhiên xuất hiện cạnh anh, bà nội vui mừng không kịp mới phải, sao lại có thái độ lạnh nhạt từ chối như vậy?
Mạc Tuân mắt nhìn thẳng đường phía trước, giọng nói trầm thấp từ tính: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngày khác thăm bà cũng được! Tôi đưa em về nhà.”
Đưa cô ta về nhà?
Lẽ nào… Buổi tối không có kế hoạch gì khác sao?
“Anh Hàn Đình, chúng ta cùng đi ăn cơm đi nha!?” Lệ Yên Nhiên mong đợi nhìn anh, tốt nhất là bữa cơm lãng mạn dưới ánh nén.
“Buổi tối tôi không rảnh, đã có hẹn rồi.” Mạc Tuân từ chốt.
Lệ Yên Nhiên thất vọng: “Vậy được rồi, chúng ta hẹn ngày khác.”
Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên về nhà, sau đó anh mang Tiểu Viên Viên đến Đề Bar! Anh thật sự có hẹn, Có Dạ Cần từ Hải Thành tới Đế Đô.
Trong phòng bao sang trọng, Mạc Tuân ngồi trên ghế salon màu đỏ sậm, anh nhìn thoáng qua Có Dạ Cần bên người: “Sao lại đến Đề Đô?”
Nhiều ngày không gặp, Cố Dạ Cần vẫn đẹp trai như xưa, mắt kiếng gọng vàng trên mặt ánh lên đôi mắt đen lạnh lùng của anh: “Tới đây họp, hai ngày nữa về, cậu thế nào?”
Mạc Tuân cầm ly rượu, ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ: “Tôi tốt vô cùng.”
“Hiện tại cũng đang đồn đám hỏi Mạc Lệ, gần đây cậu và cô thủ phủ thiên kim Lệ Yên Nhiên kia của Lệ gia cũng thân thiết nhỉ, thật sự có dự định cưới cô ta?”
Mạc Tuân lay ly rượu, dịch đỏ trong ly sóng sánh tỏa hương nồng, sau đó nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Phía dưới tôi từng trúng một đao, việc này cậu biết không?”
Anh không nhớ ra đoạn hồi ức kia, chắc là xảy ra ở Hải Thành, Có Dạ Cần là anh em nối khố của anh, có lẽ biết.