Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 547



Chương 547:

 

“Vậy cô thả tay ra trước đi.”

 

Lê Hương lúc này mới phát hiện trong lúc hoảng loạn vừa rồi hai tay nhỏ bé phía dưới cô níu chặt áo sơ mi đen bên hông anh, hiện tại lòng bàn tay trắng mềm của cô xuyên qua thật chất vải mỏng sang trọng, chạm vào bắp thịt rắn chắc trên lưng anh, cứng rắn, tràn đầy sức lực đàn ông.

 

Đầu ngón tay cô lập tức như là bị phỏng, ngay cả vành tai trắng như tuyết tiểu cũng đỏ ửng, thả tay ra, cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước.

 

Lê Hương hôm nay dùng dây buộc tóc con bướm buộc đuôi ngựa thật tháp, dây buộc tóc tròn tròn treo trên tóc cô, cô lùi lại phía sau, tóc dài đen nhánh hệt như thác nước bung xõa, ở giữa không trung vẽ ra Vòng cung xinh đẹp.

 

Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng đáng yêu: “Lê Hương.”

 

Lê Hương quay đầu, Diệp Linh tới.

 

Ngày hôm nay Diệp Linh mặc chiếc váy thun đen, gấu váy rơi trên đầu gối của cô, tựa như vưu vật, đường cong uyễn chuyển mang chút khí chất lười biếng mềm mại, đem chiếc váy đen bình thường mang đến cảm giác cao cấp, mái tóc tựa rong biển tùy ý xõa xuống, môi hồng răng trắng khuôn mặt nhỏ mềm sáng đẹp động lòng người, như mới vừa một đóa hồng đỏ vừa nở rộ.

 

“Lê Hương, qua đây.”

 

Lê Hương nhanh chóng đi tới: “Linh Linh, cậu đến rồi?”

 

Diệp Linh kéo Lê Hương đến cạnh mình, sau đó nhướng hàng mày lá liễu nhìn về Mạc Tuân phía trước: “Mạc tổng, vị này là bạn thân của tôi, cậu ấy không đắc tội anh chứ?”

 

Mạc Tuân nhìn thoáng qua Lê Hương: “Không có.”

 

“Vậy thì tốt, Lê Hương, vị này chính là Mạc tổng của tập đoàn lớn trong thương giới ở Đề Đô, sau này cậu thấy anh ta phải đi đường vòng, nếu như đắc tội với Mạc tổng, chúng ta không sống nổi ở Đề Đô đâu.” Diệp Linh hờ hững cong lên môi đỏ mọng cười nói.

 

Lê Hương gật đầu: “Biết rồi.”

 

“Vậy Mạc tổng, chúng ta đi trước.” Diệp Linh kéo bàn tay nhỏ của Lê Hương dẫn cô rời đi.

 

Hai người không nhìn anh nữa, mà là nói chuyện phiếm với nhau: “Lê Hương, cậu từ hôn với Tôn Tiến rồi?”

 

“Ừm á.”

 

“Từ hôn sớm thì tốt, nhà có con gái trăm nhà cần, đàn ông tốt thì còn nhiều lắm, cậu cứ thong thả từ từ chọn.”

 

Mạc Tuân nghe không được tiếng các cô nói chuyện nữa, các cô đi tới quầy rượu, gọi hai ly cocktail, một cô gái thanh thuần có thể bóp ra nước, một cô gái kiều diễm như đóa hồng ngày hạ, hai người ngồi xuống ở đó, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

 

Lúc này một batender đưa hai ly cocktail tới: “Hai vị tiểu thư, ly cocktail này là tiên sinh bên kia tặng các cô.

 

Đã có người không kịp chờ đưa rượu cho các cô.

 

Mạc Tuân không hề rời đi, mà là đứng ở đó nhìn, lúc này bên tới liền truyền đến giọng trầm thấp thám hương rượu của Cố Dạ Cẩn: “Sao? Vừa ý người ta rồi?”

 

Mạc Tuân nghiêng mặt, Có Dạ Cần đã ra ngoài, đang lười biếng tựa vào vách tường trong góc nhìn anh.

 

Mạc Tuân chau hàng mày kiếm anh khí: “Cậu cùng Diệp Linh làm sao vậy, trong lời nói của cô ấy như có gai ấy, đều là nhằm vào tôi, cô ấy sẽ không đẩy tội của cậu đến trên đầu của tôi chứ?”

 

“Bớt đi, cái nồi này tôi không đội được, Diệp Linh chính là có thành kiến với cậu, gần đây cũng không đoái hoài tôi, mở miệng chính là tôi chơi với cậu, tính nết chắc giống như cậu vậy, cô ấy cho rằng tôi cũng không khá hơn chút nào.” Có Dạ Cần liếc Mạc Tuân, ý kia rõ ràng là cậu liên lụy đến tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.