Chương 581:
“Xoẹt” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi trên người ông.
Tất cả mọi người không rõ sao ông đột nhiên được Mạc tổng chú ý đến.
Thầy Ngô cũng ngây người, nhưng ông nhanh chóng phản ứng tiến lên, đi tới cạnh Mạc Tuân: “Mạc tổng, chào anh, hiệu trưởng Đại học A ở đây, chính là tôi, tôi họ Ngô.”
Phó giáo sư Chu vội nói: “Mạc tổng, sao anh đột nhiên tìm thầy Ngô thế, Đại học A này học tập không ra gì, hoạt động giải trì cũng muôn đời xếp hai, lẽ nào lần này Đại học A đã gây họa gì ư?”
Tất cả mọi người cũng đoán như thế, kỳ thực thầy Ngô mình cũng hơi chột dạ, chẳng lẽ là thằng mắt dạy nào dưới trướng ông gây ra đại họa gì rồi, nên giò vị Mạc tổng này muốn tìm ông tính sổ?
Ánh mắt thâm thúy Mạc Tuân rơi trên mặt thầy Ngô, cất giọng trầm thấp từ tính: “Thầy Ngô không cần khẩn trương, không có chuyện gì đâu, tôi gọi ông qua đây để chụp hình.”
Mạc Tuân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Trời ạ.
Lúc đầu thầy Ngô chỉ đứng ở ngoài rìa, đó cũng là vị trí dành riêng cho ông, nhưng bây giờ Mạc Tuân điểm danh muốn ông đứng cạnh anh!
Chuyện gì thế này?
Mọi người hít một hơi lạnh, sắc mặt phó giáo sư Chu cũng đại biến, không thể tin được, cha thầy Ngô có tài đức gì, vậy mà chiếm được ưu ái của tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tuân, ông ta ăn gì mà hên dữ vậy?
Thầy Ngô cũng cứng đờ, mắt hồi lâu mới rõ Mạc Tuân căn bản không phải là tìm ông gây sự, mà là nâng đỡ ông, không được, cả người ông muốn bay lên trời luôn rồi này.
“Thầy Ngô, mời, chúng ta bắt đầu chụp hình thôi.” Ban tổ chức vẻ mặt ôn hòa nhìn thầy Ngô, còn làm dấu tay xin mời.
Mọi người nhao nhao dịch sang bên cạnh chuyển, nhường ra vị trí, thầy Ngô liền ưỡn hông, ông hắng giọng, nghênh ngang đứng bên người Mạc Tuân.
Mạc Tuân bên trái là phó giáo sư Chu buồn bực, bên phải là thầy Ngô vui vẻ, “tách” một tiếng, chụp xong ảnh chung rồi, tấm ảnh được treo trong tủ kính kỷ niệm.
Thầy Ngô rất vui, đường làm quan rộng của ông rộng mở rồi, ông nhìn thoáng qua phó giáo sư Chu.
Phó giáo sư Chu tức đến ngực đau, ông ta thực sự không biết tên thầy Ngô này giỏ thủ đoạn gì sau lưng, có thể khiến Mạc Tuân coi trọng liếc mắt đến ông, nhưng ông ta tự mình có sức: “Mạc tổng, chờ lát nữa đội cổ động của các trường ra sân nhảy, Đại học T chúng tôi bốc thăm được ra sân khấu đầu tiên, mời Mạc tổng lưu lại xem.”
Trên gương mặt tinh xảo của Mạc Tuân cũng không có biểu cảm gì lớn, anh nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Được.”
Phó giáo sư Chu lại liếc thầy Ngô: “Lão Ngô, nghe nói Đại học A của ông có cô hoa khôi Lê Hương, hôm nay cũng dẫn đầu đội cổ động viên nhảy đúng không. Cô Lê Hương này từng muốn vào Đại học T chúng tôi, nhưng tôi từ chối rồi, sao ông lại nhận cô ta chứ?”
Cả người Thầy Ngô thần thông khí sảng, dựa vào vị Phật lớn Mạc Tuân này, ông cảm giác sức chiến đấu của mình tăng lên gấp bội: “Lão Chu, chẳng phải có câu “có mắt không tròng”
đấy thôi, tôi nhận Lê Hương chính là để cho ông ném thử tư vị hối hận như thế nào.”
“Hừ!” Phó giáo sư Chu khinh thường hừ lạnh một tiếng, con nhỏ Lê Hương có gì tốt, ông ta sao có thể hối hận: “Bao năm qua đội cổ động Đại học T chúng tôi đều là đẹp mắt nhát, cũng là đội mọi người mong đợi nhát, lão Ngô, ông đừng có to miệng, tránh cho đến lúc đó bị vả mặt, đau lắm đấy.”
Thầy Ngô: “Lão Chu, ông cũng biết đó là bao năm qua, đó là quá khứ rồi, chẳng phải sao? Đừng lấy quá khứ huy hoàng ra khoe khoang, làm người phải nhìn về phía trước.”
“Ông!” Phó giáo sư Chu tức chết.