Chương 603:
Tư giao hai nhà Lệ Dạ rất sau, chặt đứt con đường vào viện khoa học của Lê Hương Tiến Khoa Học cũng chỉ cần một cuộc gọi của cô ta mà thôi.
Lần này, có trò hay để xem rồi.
Lê Hương vẫy tay tạm biệt Phạm Điềm, ra cửa quán bar, cô muốn đón xe, nhưng lúc này chợt có một chiếc Maybach màu xám dừng lại, cửa lái mở ra, một dáng người trong trẻo lạnh lùng xông vào mắt.
Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, đó là… Mạc Tử Tiễn đã lâu không gặp.
Mạc Tử Tiễn tới! Đồng tử thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn dừng trên gương mặt tuyệt lệ của cô, sau đó tiến lên bước, vươn thẳng tay ôm lấy cô.
“Lê Hương, tôi vẫn luôn tìm em, rốt cuộc tôi cũng tìm được em rồi.
“Lê Hương, tôi nghĩ em chết rồi, em bỏ cả mạng sống cứu Mạc Tuân, đổi sinh mệnh mới cho anh ta, tôi thực sự đã nghĩ em chết rồi, ba tháng này tôi giống như phát điên đi tìm em, tôi đi tìm bố tôi, muốn từ chỗ ông ta lấy được tin tức của em, nhưng là em cứ như biến mắt trên đời này vậy, tôi có tìm thế nào cũng không tìm được em.”
“Tôi mỗi ngày đều nghĩ, tôi phải nhanh chóng tìm được em, chỉ cần tôi tìm được em, có lẽ em còn có thê cứu được, tôi dốc hết toàn lực cứu em, tôi sẽ cứu em giống như em cứu Mạc Tuân vậy, Lê Hương, tôi chưa từng ghét một ai cả, ngoại trừ Mạc Tuân, em khiến tôi phải ghen ghét anh ta đến vậy!”
Mạc Tử Tiễn ôm cô thật chặt, đôi mắt vốn thanh sạch lại đỏ bừng, anh dán gò má tuấn tú vào trên mái tóc dài của cô, khàn giọng nỉ non với cô.
Lê Hương thấy cánh tay anh dùng sức, thậm chí tay anh vẫn còn đang run rầy, anh đang sợ, rất sợ cô biến mắt lần nữa.
Trong lòng Lê Hương chảy ra một dòng nước ấm, đột nhiên gặp được cố nhân, cô cũng vui mừng, trong lòng cô, Mạc Tử Tiễn vẫn là thiên chỉ kiêu tử thanh cao kiêu ngạo, ba tháng cô biến mắt này, anh vậy mà vẫn luôn kiếm tìm cô, anh có thể vì cô làm như vậy, cho dù ai đều sẽ động lòng.
“Mạc Tử Tiễn, tôi không sao, bây giờ tôi khỏe lắm.” Lê Hương chậm rãi giơ lên tay nhỏ bé, vỗ vỗ bờ lưng rộng lớn của anh.
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng sát ven đường, Mạc Tuân tới, anh trằn trọc ngủ không được, nên cầm chìa khóa xe tới quán bar tìm cô.
Vừa đến nơi, anh liền thấy một màn phía trước.
Mạc Tuân ngồi ở ghế lái tài xế, bàn tay to đè xuống vô lăng, anh xuyên qua kính chắn gió nhìn về Mạc Tử Tiễn và Lê Hương đang ôm nhau phía trước, ngón tay thon dài lập tức siết chặt vô lăng, xương các đốt ngón tay kéo căng đến trắng bệch.
Anh không biết, không biết hai người kia có quan hệ gì với nhaul Người em trai này của anh, tâm cao khí ngạo, hoàn toàn khác với người mẹ Liễu Chiêu Đệ kia, tới bây giờ nó vẫn luôn xem thường thủ đoạn tranh đấu trong nhà, lại càng không đếm xỉa đến gia sản của Mạc gia, Mạc Tử Tiễn rất sạch sẽ, thiếu niên thành danh, thanh hoa vô song, vẫn luôn là công tử được các thiên kim thích nhát ở Đề Đô, không ai sánh bằng.
Nếu như anh không nhớ lầm, ánh mắt Mạc Tử Tiễn rất cao, đến nay còn chưa để ý cô gái nào, chưa từng yêu đương.
Nhưng bây giờ, ở ngay phố phường tấp nập Đề Đô, nó lại dùng sức ôm Lê Hương, ôm cô thật chặt vào ngực mình.
Ánh mắt Mạc Tuân lại rơi vào dáng người mềm yếu của Lê Hương, cô giơ tay lên vỗ vỗ lưng Mạc Tử Tiễn, động tác dịu dàng như dỗ dành trẻ nhỏ vậy.
Ha ha.
Quan hệ giữa bọn họ là thế nào?
Mạc Tuân nhếch môi thành vòng cung châm chọc, xem ra anh đến nhằm rồi, cô đã có người đón.