Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 738



Chương 737:





Mạc Tuân khinh thường bật cười một tiếng: “Muốn ăn với tôi, cô phải hẹn trước với thư ký của tôi! Tôi không rảnh ăn với cô”






“…” Tốt, quả nhiên là tên tổng tài phách lồi?





Lê Hương ngước khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhìn anh, không cười nữa, tay cũng buông lỏng ra, dứt khoát hỏi: “Mạc Tuân, vậy anh đến tột cùng muốn thế nào?”





Gương mặt điển trai của Mạc Tuân nhanh chóng dâng lên sương lạnh: “Lê Hương, lúc cô muốn cầu cạnh tôi thì gọi là anh Tuân, hiện tại thì trở thành Mạc Tuân rồi, cô con mẹ nó sao lại thực dụng như vậy, đây chính là kiên nhẫn cô dành cho tôi?”







Sao anh lại nổi khùng nữa rồi? Chẳng lẽ anh không rõ, hiện tại người bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội uy hiếp người khác lại là anh?





Sao anh lại tỏ ra uất ức thế làm gì chứ?





“Vậy đến tột cùng anh muốn tôi làm thế nào, tôi cũng dỗ dành anh rồi, thế mà bộ dạng anh dỗ thế nào cũng chả được!”





Mạc Tuân nhìn cô, sau đó mấp máy môi mỏng lạnh giọng ra lệnh: “Lê Hương, hôn tôi(*)!”





(*) Ở đây, Mạc Tuân dùng từ “qĩn”, ý chỉ hành động hôn môi giữa các cặp đôi.‌ Lê Hương, hôn tôi?





Anh đang nói cái gì? Anh lại muốn cô… hôn anh? Mạc Tuân thấy cô sững sờ, dường như rất khiếp sợ anh nói yêu cầu này, càng làm cho anh có cảm giác mình đang ép buộc cô hôn, Mạc Tuân không vui nhíu lên mày kiếm: “Không muốn thì thôi, không ai ép côI”





Nói xong Mạc Tuân trực tiếp xoay người đi.‌ Lúc này Lê Hương nhón chân lên, nhanh chóng tiến hôn lên gò má anh tuấn của anh: “Như vậy được chưa?”





Mạc Tuân ngừng lại, một giây kế tiếp anh vươn cánh tay mạnh mẽ bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, bá đạo đè cô lên vách tường: “Cô chơi tôi, hửm?”





“GÌ cơ?”





nghìn hàng vạn cách có thể thỏa mãn cô không?”





*…” Tên biến thái này?





Lê Hương ra sức giấy giụa, nhưng đúng lúc đó bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, là bảo vệ radio đi lên.‌ “Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó, mau đi kiểm tra xem là ai?”





“Được, tôi kiểm tra ở đây, anh ở đó nhé.”





Hai bảo vệ bàn bạc với nhau, bắt đầu lục soát phòng làm việc.‌ Trong nháy mắt Lê Hương nín thở, cô thấy bảo vệ tới gần, không nghĩ đã kinh động đến bảo vệ, nếu như chuyện này bại lộ, sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho cô.‌ Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Mạc Tuân lại hôn lên môi cô.‌ Lê Hương muốn giãy giụa, nhưng bây giờ chỉ cần cô làm ra chút động tĩnh, sẽ hấp dẫn bảo vệ qua đây, tên đàn ông khốn kiếp này, anh chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?





Mạc Tuân không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, đây là một hồi đọ sức, anh giống như dã thú hung mãnh mà nguy hiểm, tất phải chinh phục được con mồi của mình.‌ Bàn tay to dùng sức bóp gương mặt như trứng gà của cô, ngay lúc Lê Hương bị đau há miệng ra hít thở, anh liền càng hôn sâu hơn.





Lê Hương căn bản vô lực phản kháng, thân thể mềm mại của cô bị anh vây ở đây, hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh cũng quanh quản phả đến, cô trốn thế nào cũng không thoát.‌ Rất nhanh cô cảm thấy khó thở, cả người bị anh hôn đến chóng mặt.‌ Hai chân mềm nhũn, cô trượt dài xuống đắt.‌ Lúc này Mạc Tuân kết thúc nụ hôn, cánh tay có lực bóp chặt vòng eo thon nhỏ như rắn nước của cô, ngăn cô khỏi trượt xuống, mí mắt anh tuấn khẽ động, anh chậm rãi nhắm mắt, vùi khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, thở dốc: “Cô… sao lại ngọt như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.