Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 77



Chương 77:

 

Chính là giọng nói nghe điện thoại anh hôm ấy.

 

Lúc này, Lê Hương nghe thấy giọng nói quá mức dịu dàng của Mạc Tuân: “Cô không hiểu chỗ nào, tôi chỉ cho.”

 

Lê Hương cắn môi đỏ.

 

Lúc này, dường như Mạc Tuân chợt nhớ tới cô, hỏi: “Em còn việc gì không?”

 

“Không có gì, tôi chỉ không ngờ Mạc tiên sinh có sở thích quy tắc ngầm phụ nữ thôi, tôi không làm phiền anh nữa!”

 

Lê Hương cúp máy luôn.

 

Lê Hương cất điện thoại vào túi, cúi đầu, buồn bực hít sâu một hơi, cô không ngờ người phụ nữ kia là cấp dưới của anh.

 

Nghe nói rất nhiều giám đốc thích bao nuôi cấp dưới xinh đẹp làm người tình của mình, lúc đi công tác cũng dẫn theo, kết hợp vừa làm việc vừa giải trí, thì ra Mạc Tuân cũng là loại người này!

 

Lê Hương nhăm chặt mắt, không nghĩ vê anh nữa, cô phải tới tiệc đính hôn của Lê Điệp và Tô Hi.

 

Lúc này, tiệc đính hôn được tổ chức trong sơn trang champagne, rất xa hoa và lãng mạn.

 

Lê Điệp mặc một chiếc váy lụa trắng lộ vai được đặt may từ Milan, mái tóc dài tết hình hoa, còn đội vương miện lộng lẫy, xinh đẹp như một chú bướm hoa.

 

Rất nhiều tiểu thư danh giá vây quanh Lê Điệp nói đủ lời hâm mộ, nịnh nọt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Điệp đắc ý muốn ứa mật.

 

Lúc này, Lê Điệp nhìn thấy Lê Hương đi tới, cô ta nhanh chóng bước đến: “Tích Quán, chị đến rồi sao? Lúc nãy em còn lo lắng chị không tới, không thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của em.”

 

Những tiểu thư danh giá kia cũng đi tới.

 

“Tiểu Điệp, cô quá tốt rồi, Lê Hương chính là vị hôn thê cũ của Tô thiếu, cô mời cô ta đến, không sợ cô ta ghen ty phá đám sao?”

 

“Lê Hương cô ta đã gả cho con ma ốm ở Nhà họ Mạc, không biết con ma ốm kia tra tắn cô ta kiểu gì, không chừng một hôm nào đó ngỏm luôn cho cô ta thành góa phụ, đúng là mỗi người một số, đồ nhà quê từ nông thôn ra vĩnh viễn không thể so với thiên kim tiểu thư chân chính, Tiểu Điệp của chúng ta đã là Tô thiếu phu nhân rồi.”

 

“May là Tô thiếu tinh mắt, sớm vứt cái đồ nhà quê kia đi, Tô thiếu và Tiểu Điệp của chúng ta chính là trai tài gái sắc.”

 

Lê Điệp nghe bọn họ kẻ tung người hứng, liếc nhìn hơi oán trách: “Các cô đừng nói Lê Hương như vậy, thật ra Lê Hương rất đáng thương.”

 

Lê Hương nhìn mấy người này diễn trò, cô không tức giận chỉ cảm thấy rất buồn cười, nịnh hót là bản năng của kẻ hèn, bây giờ Lê Điệp là hôn thê của tứ đại danh môn Tô Hị, buổi đính hôn long trọng này là bằng chứng Tô Hi cưng chiều cô ta, vì vậy Lê Điệp có tư cách để kiêu ngạo.

 

Lê Điệp nóng lòng muốn cô tới tham gia tiệc đính hôn vì muốn cô nan kham.

 

Lúc này, Lý Ngọc Lan cũng tới, dạo này tình cảm vợ chồng của Lý Ngọc Lan và Lê Chán Quốc bị rạn nứt nên bà ta rất phiền lòng, nhưng con gái đính hôn với Tô Hi khiến bà ta vô cùng tự hào, vì vậy hôm nay mặt mày Lý Ngọc Lan rất tươi sáng, mặc một bộ sườn xám đặt riêng, bên ngoài khoác áo choàng xanh lam, ung dung sáng quý mà không mắt phong vận phụ nư.

 

“Lê Hương, con đến rồi à, hôm nay tới lễ đính hôn của Tiểu Điệp đều là tiểu thư danh giá của Hải Thành, chẳng phải con muốn hòa nhập làm quen với mọi người sao? Tiểu Điệp, con dẫn Lê Hương bị cô lập, những người tham gia tiệc đính hôn đều có ý xấu với cô.

 

Lê Hương khế mỉm cười, những chuyện này đều nằm trong dự đoán của cô, nếu cô dám đến thì sẽ không để ý tới nó.

 

Dù sao, trò hay còn chưa bắt đầu.

 

Có một số người, leo càng cao, ngã càng đau.

 

“Tô thiếu, chúc mừng chúc mừng!”

 

Lúc này Tô Hi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.