Mấy kẻ trong bụi rậm dần dần vây lại, trong nháy mắt bọn chúng tước vũ khí của quan lễ nghi rồi đánh cậu ngất xỉu, trước mắt Alan là một mảng mơ hồ, chỉ có thể dựa vào thông cảm của mình và rắn Taipan để cảm nhận tình hình xung quanh, Alan nhắm hai mắt lại, chậm rãi phóng ra xúc tu sức mạnh tinh thần.
“Điện hạ Alan.” Kẻ đến rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, sau khi cảm nhận được pheromone của Alan vẫn miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo, bọn chúng rõ ràng đã bị thú lượng tử cực lớn của Alan làm cho kinh hãi sững lại, một lúc sau mới có người từ từ đến gần Alan nói, “Xin ngài hãy thả lỏng, chúng tôi không có địch ý gì đâu, chỉ cần ngài phối hợp một chút…”
“Nói mấy lời vô nghĩa này làm gì! Thú lượng tử bé bỏng của một dẫn đường mà thôi.” Một lính gác khác trong bụi cây cũng tiến đến gần, năng lực tự kiểm soát của gã rõ ràng kém hơn rất nhiều so với kẻ trước đó, gã nhìn Alan liếm môi, nhếch miệng cười nói, “Điện hạ, nhìn tình hình này của ngày hẳn là chưa từng bị dấu hiệu phải chứ? Ha ha, ngài làm sao mà kiểm soát được bản thân vậy? Thế mà giấu được nhiều người đến thế, Thái tử phi Điện hạ có biết không? Vậy mà cậu ta có thể chịu đựng được…”
“Rudolph!” Một kẻ phía sau Alan ngắt lời tên vừa nói, đến gần hơn chút bảo, “Không được vô lễ với Thái tử Điện hạ…” Tuy là nói như vậy, nhưng kẻ này đã bắt đầu không tự chủ được mà phóng ra pheromone, thú lượng tử cũng không kiềm chế được nhảy phốc ra.
Lòng Alan trầm xuống, thú lượng tử của đối phương là cầy mangut xám Ấn Độ.
Thú lượng tử của mười mấy lính gác xung quanh lần lượt xuất hiện, cầy mangut xám, lửng mật, chồn họng vàng… chúng nó đều là thiên địch của rắn.
Alan cố gắng làm mình giữ tỉnh táo, đối phương rõ ràng đã biết thấu đáo về mình, vậy chuyện lần này, ít nhất những người đến tấn công mình hẳn không phải là thuộc hạ của Bùi Toàn, Bùi Toàn biết rõ Bùi Nghiêu vô cùng lưu luyến mình, không đến mức nhẫn tâm đối phó với mình thế này, huống chi Bùi Toàn từng nói ông hy vọng con trai mình có thể có được một dẫn đường, sau khi biết mình là dẫn đường hẳn phải vừa lòng hơn mới đúng, cho dù vẫn không hài lòng, vậy cũng không thể dùng thủ đoạn này đối với dẫn đường của con trai mình… cho dù ông ta hận Alston thấu xương.
Không phải Bùi Toàn, người nào khác muốn lấy mạng mình sẽ rất dễ đoán, lòng Alan rét lạnh, nếu lần này có thể sống tiếp, cho dù phải gánh ác danh, cũng tuyệt đối phải diệt cỏ tận gốc…
Alan từ từ mở mắt ra, khàn giọng nói: “Camplin cha dặn dò bọn mày thế nào?”
Mấy người xung quanh nghe vậy khựng lại, hai mặt nhìn nhau không tiếp lời, Alan cười lạnh tạm ngưng rồi nói: “Được rồi… tao biết rồi.”
Alan nâng mắt quét mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhấc tay lên, xúc tu sức mạnh tinh thần từ đầu ngón tay của hắn bắt đầu lan ra xung quanh, một lính gác né ra sau, trong cổ họng trào ra một tiếng cười khàn đục: “Điện hạ của chúng ta còn muốn phản kháng, ngài muốn phản kháng thế nào? Dùng mấy xúc tu mỏng manh đó để trị liệu sức mạnh tinh thần cho tôi một lần à?”
Người mở miệng đầu tiên muốn nói lại thôi, hắn đã nghe nói về tình hình khi Alan thẩm vấn tinh đạo, nhưng hiện giờ tình huống hơi vượt khỏi tầm kiểm soát… Trước đó bọn họ đều tiêm một lượng lớn thuốc an thần, chính vì để hiện tại có thể duy trì bình tĩnh, dựa theo lời dặn dò của Camplin con làm nhục Alan tàn nhẫn rồi kéo Alan đang phát tình về đến Chủ tinh, nhưng bây giờ…
Một tên lính gác có thú lượng tử lửng mật nhịn không được đi về phía Alan, hành động này kích thích các lính gác xung quanh, dục vọng theo đuổi dẫn đường muốn dấu hiệu dẫn đường của lính gác là khắc vào xương tủy, mười mấy lính gác còn lại cũng đi theo theo bản năng, mà Alan bị bọn họ vây quanh, gần như đã không nhìn thấy được đột nhiên nhếch khóe miệng thành một nụ cười lạnh.
“Aaaaaa…”
“Đây…” Lối vào sân diễn tập, Ryan che chở Bùi Nghiêu trốn trong thân cây khô nhìn về hướng trung tâm sân diễn tập, sợ hãi trong lòng, “Bên trong sao vậy…”
Bùi Nghiêu nằm bên cạnh Ryan nhíu mày, mở mắt ra.
“Hiệu trưởng.” Ryan nhỏ giọng nói đầy vui mừng, “Ngài tỉnh rồi? Cảm ơn trời đất, em biết ngài sẽ không sao mà, xin đừng động đậy! Miệng vết thương trên bụng ngài sẽ nứt ra.”
Bùi Nghiêu ho vài tiếng, máu theo xoang mũi của anh chảy ra, Bùi Nghiêu nhíu mày, vừa rồi khi quần đánh với một lính gác đã phát chứng nóng nảy thì bị tên đó đánh một quyền gãy xương sườn, xương sườn bị gãy chắc đã đâm vào trong phổi.
Bùi Nghiêu lau máu mũi, vịn thân cây từ từ đứng lên, yếu ớt hỏi: “Sao chỗ này không có ai đến? Điện hạ đâu?”
“Khi em vừa giúp bác sĩ của ban chữa bệnh đi qua đây thì phát hiện ra ngài, có lẽ ngài mất máu quá nhiều nên ngất xỉu.” Ryan kiểm tra băng vải ở phần bụng của Bùi Nghiêu nói, “Còn may, không bị thương đến chỗ nguy hiểm… Em nghe thấy có mười mấy người lạ đi vào… nên… nên mang ngài trốn ở đây.”
Lúc này Ryan vẫn có chút không thể tin nổi, cười nói: “Em cũng không rõ chuyện là sao… Em dùng lá chắn tinh thần bao bọc chúng ta lại, ở đây có mùi máu tươi nồng như vậy, thế mà bọn họ không phát hiện ra, khi cách chúng ta mười mấy mét thì đi mất, em… trước nay em chưa từng thử, thì ra còn có thể thế này…”
Bùi Nghiêu quét mắt nhìn chú thỏ Hotot nhỏ dưới chân Ryan thì thầm hiểu, thú lượng tử của Alan cũng đột nhiên phát ra năng lượng đặc biệt khi Alan bị Alston tấn công, lúc trước Alan từng nói, năng lực sức mạnh tinh thần riêng có của Ryan có thể là loại ẩn giấu, quả nhiên… Lòng Bùi Nghiêu bỗng trầm xuống, vội hỏi Ryan: “Cậu vừa mới nói gì? Mười mấy người lạ?”
Ryan bị Bùi Nghiêu làm giật mình, ấp úng gật đầu nói: “Vâng… em chắc chắn.”
Bùi Nghiêu cắn răng, chuyện anh sợ nhất đã xảy ra.
Bùi Nghiêu ấn miệng vết thương trên bụng của mình xuống, cúi người chui ra khỏi thân cây khô, anh ngăn cản Ryan muốn đi cùng mình, nhấc súng bắn tỉa lên đi về phía trung tâm sân diễn tập.
Khi Bùi Nghiêu tìm được Alan, bên cạnh Alan các lính gác đã nằm đầy đất, Alan đang dùng xúc tu sức mạnh tinh thần tra tấn một lính gác cầy Maarket hết lần này đến lần khác, lính gác kia rõ ràng đã phát chứng nóng nảy, trán của hắn nổi đầy gân xanh, đôi mắt ứ máu trương lên, gào thét lăn qua lộn lại trên mặt đất, tim Bùi Nghiêu thắt lại, anh nhìn về phía rắn Taipan… Nó đang dùng cơ thể quấn chặt con thú lượng tử cầy Maarket kia, trong con ngươi màu vàng kim của rắn Taipan có vài sợi tơ máu, nó siết siết buông buông, gần như vắt con cầy Maarket thành một đống bùn.
Alan nhìn thấy Bùi Nghiêu trong lòng hơi an tâm, nhưng khi cảm nhận được chỗ đau trên người của Bùi Nghiêu thì tim bỗng thắt lại, chuyện Bùi Nghiêu bị nhốt trên đảo Tiên Nữ trong 3 tháng lại hiện lên trước mắt, thù mới hận cũ cùng trào dâng trong lòng, Alan cắn răng, điên cuồng tấn công não của lính gác cầy Maarket kia như báo thù, khóe mắt của lính gác cầy Maarket nứt toạc, đập đầu vào tảng đá bên cạnh không ngừng như điên khùng, máu tươi nhanh chóng bắn ra, ánh lên trên tảng đá màu xám trắng, nhìn vô cùng kinh khủng…
“Điện hạ, đủ rồi.” Bùi Nghiêu không dám đến quá gần Alan, anh lại tiêm cho mình một liều thuốc an thần, khẽ nói, “Chuyện tiếp theo xin giao cho tôi, để tôi xử lý…”
Bùi Nghiêu rút dao găm ra, Alan rút xúc tu sức mạnh tinh thần từ não của lính gác cầy Maarket ra, thở dốc nói: “Anh muốn làm gì? Lại giết người diệt khẩu à?”
Alan cười lạnh một tiếng: “Không cần đâu… đã giấu không được rồi.”
“Mấy tên này là nhà Camplin phái đến, đợt tập kích Alice và… và Tháp Ngà lần này, cũng là âm mưu của nhà Camplin.” Sau khi điên cuồng phóng ra sức mạnh tinh thần một trận Alan thoải mái hơn rất nhiều, hắn đi đến gần một lính gác đã bất tỉnh, giẫm lên bàn tay vừa mới đụng tới cánh tay mình của gã, dùng sức đạp qua nghiền lại.
Lính gác bị đau đớn làm tỉnh lại, tuyệt vọng kêu la, Alan giống như không nghe thấy, cứ đạp xuống, mãi đến khi bàn tay kia bị nghiền đến mức máu thịt mơ hồ, lính gác lại hôn mê lần nữa, Alan chán ghét đạp lên người gã hai cái để lau sạch vết máu, cười nhạo: “Vừa nãy không phải muốn đụng tao à… tới đi…”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn chung phải có người phụ trách.” Alan nỗ lực lơ đi ý nghĩ muốn đến gần Bùi Nghiêu của mình, thấp giọng nói, “Giữ tính mạng của bọn chúng… làm chứng, những việc này đều do Camplin cha bày ra.”
Bùi Nghiêu thầm hiểu rõ, Alan đang giải quyết hậu quả cho Bùi Toàn. Trái tim của Bùi Nghiêu đau đớn mãnh liệt, chút oán giận trong lòng đối với Alan khi biết rõ chân tướng trước đó lập tức trở thành hư ảo.
“Tôi hiểu tâm ý của ngài, nhưng xin hãy để tôi giết bọn chúng.” Bùi Nghiêu nghiêng đầu dùng bả vai lau đi nước mắt, nói, “Bọn chúng biết bí mật ngài là dẫn đường, không thể để bọn chúng…”
“Vô ích.”
Alan ra hiệu cho Bùi Nghiêu tự nhìn thú lượng tử nằm tứ tung trên đất, Bùi Nghiêu sửng sốt… Ngay cả việc Alan có thú lượng tử gì đối phương cũng biết.
“Quan lễ nghi nói với em…” Sau khi im lặng một lúc Alan đột nhiên nói, “Anh nói với cậu ta, lần này, không muốn bị người khác chi phối nữa, phải không?”
Bùi Nghiêu không hiểu ý của Alan, do dự nói: “Phải…”
Alan cười với Bùi Nghiêu: “Em cũng vậy.”
“Lần này em cũng không muốn trốn trốn tránh tránh nữa.” Alan nghiêng đầu nâng tay vuốt ve rắn Taipan, nói, “Bọn chúng muốn nhìn, em sẽ để bọn chúng nhìn, em chính là dẫn đường, em chính là lấy thân phận dẫn đường ngồi lên ngôi vị Hoàng trữ lần nữa, về sau… dẫn đường là em đây còn sẽ làm Hoàng đế của bọn chúng.”
Bùi Nghiêu nhìn Alan không chuyển mắt, hàng ngàn hàng vạn phiền muộn trong lòng hoàn toàn tan biến.