Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 110



Như kỳ tích, tranh chấp và hỗn loạn mấy ngày liền đã lập tức lắng xuống sau bài phát biểu kế vị ngắn ngủi của Alan, Thống soái Bùi Toàn của tiền Quân Viễn chinh ngầm thừa nhận sự sắp xếp của Alan, tiên Hoàng đế Alston cũng đồng ý với tất cả giải thích của Alan, lần này ngay cả Nghị viện cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Để phòng khi có biến, Điện hạ đã liên lạc với Thượng tướng Bùi Toàn trước đó, Thượng tướng cho rằng Bệ hạ bị Thái tử Điện hạ ép thoái vị, vốn ông ấy đã cảm thấy có lỗi với Điện hạ vì chuyện của Alice, lần này lại nhận được một nhân tình rất lớn từ Điện hạ, đương nhiên sẽ ủng hộ Điện hạ 100%.” Thân vương Adair khép áo choàng lại cho phu nhân Jenny, ngẩn ra rồi bật cười, “Không phải… không phải Thái tử, là Hoàng đế Bệ hạ.”

Phu nhân Jenny cúi đầu cười: “Gọi nhiều năm như vậy, đột nhiên sửa miệng thì có chút không quen, em cũng hay thất lễ trước mặt Bệ hạ… Thật ra thái độ của Bùi Toàn không hề khó hiểu, Alston đã thoái vị, ông ấy cũng tính là đã báo được thù, ông ấy biết tình cảnh của Hoàng hậu Điện hạ hiện giờ khó xử, đương nhiên sẽ không gây sự nữa, nói cho cùng thì ông ấy vẫn còn nhớ thương Hoàng hậu Điện hạ, nhưng thật ra Alston… nửa tháng nay anh ấy thay đổi rất nhiều.”

“Bệ hạ vất vả nhiều năm, bây giờ đột nhiên nhàn rỗi tất nhiên có chút không thích ứng.” Thân vương Adair hiểu rõ ngoài mặt vợ mình luôn lạnh nhạt với Alston, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn rất quan tâm đến người anh trai này của cô, liền nói đầy quan tâm, “Đợi vài ngày nữa, chúng ta mời ngài ấy đến trang viên ở một khoảng thời gian nhé.”

Phu nhân Jenny ấm áp trong lòng, cười gật đầu.

Khi nói chuyện hai người đã đi vào hành cung của Tân đế — Điện Aman’Thul.

Thân vương Adair đưa bội kiếm bên hông cho người hầu của hành cung, hai người đi theo quan theo hầu, men theo cầu thang chậm rãi lên lầu.

“Bệ hạ.”

Thân vương Adair khom người, phu nhân Jenny khuỵu gối, ở trước cửa sổ sát đất Alan đặt văn kiện trong tay xuống, bình thản cười: “Cô, chú.”

Trong mười mấy ngày ngắn ngủi sau khi kế vị, Alan đã xử lý hơn 20 thành viên Hoàng thất có nặng có nhẹ, mấy người anh em họ của Alan luôn rình rập Hoàng vị trước đây hiện giờ nên lưu đày thì lưu đày, nên trục xuất thì trục xuất, Hoàng thất trong Chủ tinh nhất thời bị dọn dẹp sạch sẽ, theo luật pháp vốn dĩ con cái của phu nhân Jenny cũng có quyền thừa kế, chính vì vậy nên phu nhân Jenny vẫn thấp thỏm không yên rất lâu, may mà Alan nhớ đến cảm tình với cô trong nhiều năm, không những không làm gì với mấy đứa con của cô, mà còn thừa dịp thay máu quy mô lớn này giao cho Thân vương Adair nhiều quân quyền hơn, con trai nhỏ của phu nhân Jenny cũng được đặc cách điều đến làm quan Cấm vệ tại điện Aman’Thul, đến lúc này phu nhân Jenny mới hoàn toàn yên lòng.

“Anh ấy…”

Alan đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, tâm tư của phu nhân Jenny nhạy bén, cô lập tức hiểu được ý của Alan, tiếp lời nói: “Hoàng hậu Điện hạ khôi phục rất tốt, hôm nay cô vừa đến thăm ngài ấy, miệng vết thương của Điện hạ về cơ bản đã khép lại, cảm xúc cũng không tệ, còn dặn dò cô hỏi thăm ngài thay ngài ấy.”

Sau ngày hôm đó, Alan sắp xếp cho Bùi Nghiêu nguồn tài nguyên chữa bệnh tốt nhất, nhưng không đi gặp Bùi Nghiêu nữa, mỗi ngày chỉ liên lạc với bác sĩ chữa trị chính của Bùi Nghiêu vào sáng tối như làm việc công, xác định tình hình của Bùi Nghiêu, một mạch đến mười mấy ngày, lúc mới đầu phu nhân Jenny còn lo lắng Bùi Nghiêu sẽ tổn thương, vẫn luôn vừa nói rõ vừa ám chỉ rằng hiện giờ Alan rất bận, nhưng hắn vẫn luôn quan tâm đến thân thể của Bùi Nghiêu, chẳng qua Bùi Nghiêu lại không mang lòng oán hận với Alan như cô nghĩ, trái lại, Bùi Nghiêu bình thản tiếp nhận hết thảy mọi sắp xếp của Alan, nói chuyện cũng không tránh né Alan, thi thoảng khi tán gẫu, còn sẽ nhờ phu nhân Jenny khuyên Alan chú ý thân thể, đừng quá mệt nhọc.

Trong lòng phu nhân Jenny âm ỉ cảm thấy uất ức thay Bùi Nghiêu, cô do dự rồi nói: “Ngày đó… chính là ngày ngài đi thăm hỏi các tướng sĩ bị thương trong sự cố lần này, Hoàng hậu Điện hạ dậy rất sớm, thay một bộ quần áo chỉnh tề, ngài ấy…”

“Jenny.” Thân vương Adair nhíu mày, “Đừng nói lung tung.”

Phu nhân Jenny nghiêng đầu đi không nói tiếp, Alan lại hiểu rõ trong lòng — Bùi Nghiêu cho rằng mình có thể sẽ tiện đường đến thăm anh, cho nên cố ý dậy sớm thu dọn sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới chờ đợi.

Chỉ tiếc, hôm đó mình thăm các tướng sĩ bị thương xong liền rời đi, thậm chí không hỏi đến tình hình của Bùi Nghiêu.

Alan rũ mắt, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Đã biết.”

Nhìn thấy khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước của Alan phu nhân Jenny không nói rõ mình vui mừng hay thất vọng, cô cúi đầu: “Bác sĩ nói, hiện giờ Hoàng hậu Điện hạ đã có thể chịu được mệt nhọc khi đi đường, Hoàng hậu Điện hạ cũng bày tỏ mong muốn sớm ngày rời Chủ tinh, để khỏi có thêm lời đồn đãi, không biết ý của ngài là…”

“Ít nhất nghỉ dưỡng thêm một tháng.” Alan nói thẳng, “Nói với bác sĩ của anh ấy, không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết cho bản thân thì quản lý miệng của mình cho tốt, khi nào Hoàng hậu Điện hạ rời Chủ tinh không phải là chuyện ông ta có thể xen vào.”

Alan vẫn không hỏi tình hình của Bùi Nghiêu, cũng không có ý muốn đi thăm Bùi Nghiêu, phu nhân Jenny muốn nói lại thôi, cuối cùng buồn bã rũ mắt không nói nữa.

Thân vương Adair nghiêng đầu nhìn vợ cười khổ một tiếng, là chồng, anh hiểu được tâm tư mềm mỏng của vợ, nhưng là đàn ông, anh càng khâm phục sự ẩn nhẫn của Alan và sự trầm tĩnh của Bùi Nghiêu.

Giờ phút chia ly sắp tới, chẳng lẽ phải giống như trong phim điện ảnh, ăn những món hai người chưa từng ăn, đến những nơi hai người chưa từng đến?

Sau khi triền miên, lại phải làm sao để tách ra?

Hơn nữa Thân vương Adair có thể hiểu được loáng thoáng tâm sự của Alan, không phải anh mê tín, nhưng anh ngờ ngợ cảm thấy, nếu làm hết tất cả mọi chuyện trước khi chia tay, vậy kết cục thường không tốt đẹp.

Còn một chuyện anh vẫn không dám nói với phu nhân Jenny, trong cuộc nói chuyện với Alston trước đó anh đã suy đoán được, Alan và Bùi Nghiêu chưa thành lập kết hợp cuối cùng.

Sau khi đoán ra tầng cuối cùng này Thân vương Adair càng khâm phục sự sắp xếp của Alan, không thể không nói, phía sau lần xử phạt nhìn như bi tráng này Alan đã giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, hiện giờ cái hắn cần là thời gian, để thời gian làm nhạt đi thương tích sự cố lần này mang đến cho Chủ tinh và Đế quốc, để mình có đủ thời gian dựng nên uy danh tiếng tăm của mình, thành lập Đế quốc thuộc về mình chân chính.

Nhìn vị Đế vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử của của Đế quốc Norman trước mắt này, Thân vương Adair thầm cảm thán không thôi.

Cứ như vậy, lại qua một tháng.

Sau khi xác định thân thể của Bùi Nghiêu về cơ bản đã khỏi hẳn, hoàn toàn có thể chịu được bất cứ vất vả nào trên đường đi Alan đưa ra quyết định, lưu đày Bùi Nghiêu đến Tara.

Trước đó vốn dĩ Alan định phó thác Bùi Nghiêu cho Thượng tướng Bark, nhưng sau khi suy đi tính lại hắn vẫn thay đổi ý định… Chuyện lúc trước cũng không thể trách Bùi Toàn, hơn nữa mẹ của Bùi Nghiêu không hề có sai lầm gì, Bùi Nghiêu chưa gặp lại ba mẹ mình nhiều năm, hiện giờ sự tình đã hơi bình ổn lại, Alan vẫn mong muốn để Bùi Nghiêu đoàn tụ với ba mẹ của anh.

Tuy khí hậu của Tara không tốt bằng nơi đóng quân của Thượng tướng Bark, nhưng ít nhất sau khi rời xa mình Bùi Nghiêu vẫn có thể có người thân bầu bạn bên cạnh anh.

.

Ngày tiễn biệt, bến cảng điện Aman’Thul ngàn dặm không mây.

Nhiều ngày không gặp, hai người lại giống như chỉ xa cách mấy tiếng đồng hồ.

“Thân thể thế nào?” Alan lẳng lặng nhìn Bùi Nghiêu, nhẹ giọng hỏi, “Vết thương bên bụng trái khá nặng, cũng không sao rồi chứ?”

Bùi Nghiêu vẫn mặc lễ phục Đoàn trưởng Quân đoàn Vinh Quang, dưới ánh mặt trời vẫn anh tuấn như trước, anh ngưng lại giây lát rồi gật đầu: “Xin ngài yên tâm, tôi đã hoàn toàn bình phục như cũ.”

Alan “ừ” một tiếng, nói như tán gẫu chuyện nhà: “Bên kia thời tiết không tốt lắm, em bảo người chuẩn bị cho anh vài thứ, anh phải chú ý chăm sóc tốt cho bản thân, chẳng qua… ở bên cạnh ba mẹ anh, em rất yên tâm.”

“Chuyển lời cho Thượng tướng Bùi Toàn giúp em, Chủ tinh vĩnh viễn chào đón ông ấy.” Alan bình thản cười, “Lúc nào ông ấy cũng có thể trở về.”

Bùi Nghiêu gật đầu không ngừng, nước mắt không cẩn thận rơi xuống, Alan lấy khăn tay ra, chầm chậm lau cho Bùi Nghiêu, hỏi: “Năm xưa trước khi Thượng tướng Bùi Toàn và phu nhân xuất chinh đã hứa với anh khi nào quay về?”

Bùi Nghiêu ngẩn ra, sau một lúc lâu mới ngơ ngác nói: “Lúc đó phụ thân nói… một năm.” Nhưng Bùi Nghiêu bé nhỏ khi ấy đợi một năm lại một năm, anh trưởng thành, nhập ngũ, vẫn không đợi được ba mẹ đi mãi chưa về.

“Em chỉ sợ không làm được một năm.” Ánh mắt của Alan vừa dịu dàng vừa kiên định, “Nhưng hứa hẹn của em nhất định có thể trở thành hiện thực, ba năm, tuyệt đối sẽ không trễ dù chỉ một ngày.”

Bất an và lo lắng trong mấy ngày liền biến mất hoàn toàn trước lời hứa của Alan trong nháy mắt, Bùi Nghiêu lập tức bình tĩnh lại, anh rũ mắt, hít sâu một hơi: “Tôi tin ngài.”

“Bệ hạ… tại sao ngài ấy có thể nhẫn tâm đến thế?”

“Làm sao vậy?” Cách đó không xa, Thân vương Adair cũng đưa tiễn Bùi Nghiêu với tư cách là một thành viên Hoàng thất quay đầu nhìn vợ, “Đang nói gì đó?”

Vành mắt phu nhân Jenny ửng đỏ: “Em nói, Bệ hạ sao lại nhẫn tâm như vậy, anh có nhìn thấy không? Hoàng hậu Điện hạ rơi nước mắt, ngài ấy không nỡ xa Bệ hạ…”

“Nhưng từ đầu đến cuối Bệ hạ vẫn giữ bình tĩnh tự kiềm chế, sắp xếp mọi việc cho Hoàng hậu Điện hạ, lời nói và việc làm không giống như mới vừa đau lòng.” Phu nhân Jenny lau đi nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng khổ sở vô cùng, “Em thật sự không hiểu nổi… ngài ấy không ôm Hoàng hậu một lát sao.”

Thân vương Adair bất đắc dĩ: “Em muốn làm cho Hoàng hậu Điện hạ đi gian nan hơn à?”

Hoàng đế và Hoàng hậu chia ly, mọi người không tiện tiến đến, chỉ nhìn từ phía xa, đợi đến khi Bùi Nghiêu lên tinh hạm, mọi người mới lần lượt rời cảng, mà Alan vẫn ở trong phòng điều khiển chưa từng đi ra, phu nhân Jenny rốt cuộc vẫn không yên lòng, đợi ở ngoài cảng rất lâu sau đó nhịn không được quay ngược trở về, Alan giống như biến thành một pho tượng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ đứng lặng trước cửa sổ sát đất trong phòng điều khiển như khi Bùi Nghiêu ra đi.

Phu nhân Jenny thấp thỏm đi vào phòng điều khiển, do dự rồi nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài nên đi thôi.”

Alan không trả lời, lát sau đột nhiên thấp giọng nói: “Lúc trước con nói với Bùi Nghiêu, đợi sau khi qua mùa xem mắt… con cưới anh ấy, con nói muốn tặng cho anh ấy một hôn lễ trước nay chưa từng có, chúng con còn muốn có một đứa con.”

“Bùi Nghiêu nói… nói chúng con muốn có ít nhất hai đứa con, một bé trai một bé gái, con trai tên là Cyril, con gái tên là Marian.”

Alan bất giác sờ lên ngực mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Mùa xem mắt đã qua, hắn đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng những điều hứa hẹn với Bùi Nghiêu, lại chẳng hề làm được.

Alan lặng lẽ nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn bóng mây, trong phút chốc tuôn rơi nước mắt.

—-

Đọc đoạn này lúc nào toi cũng khóc như chó ;_____;

Điều đau đớn nhất với Alan đó là đã hứa hẹn, đã cho Bùi Nghiêu hy vọng. Thà là lúc trước Alan chưa từng hứa, hứa rồi mà không thực hiện được với Bùi Nghiêu là điều mà tôi cảm thấy làm Alan ray rứt nhất.

Dành hết nước mắt cho chương này… vừa edit vừa nghe bài này, edit hết chương thì tim cũng nát… ;_____;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.