Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 12



“Có phải con thật sự cảm thấy không có con ta không có cách nào giải quyết được những phiền toái lần này?” Ánh mắt Alston u ám, lạnh lùng hỏi, “Hay là con cảm thấy tính tình của ta đã thay đổi, có thể khoan nhượng con hết lần này đến lần khác?”

Buổi tiệc đã đến hồi kết, Alan nhìn pháo hoa đầy trời ngoài cửa sổ thờ ơ nói: “Không… Ngài đương nhiên có thể tự mình giải quyết khủng khoảng nho nhỏ này, ngài gọi tôi quay về, chẳng qua là muốn xử lý vấn đề đẹp đẽ chút, xin ngài yên tâm, tôi rất rõ ràng trong lòng ngài tôi vẫn mãi nằm ở vị trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Alston cười lạnh mấy tiếng: “Thì ra con cũng biết ta gọi con về để làm gì, vậy con hoàn thành kỳ vọng của ta như thế nào?” Nghĩ đến chuyện vừa rồi Alston càng không nén được lửa giận, cuối cùng nhịn không được giận dữ nói: “Ai cho con đi quá giới hạn?! Anthony vẫn chưa nói gì đâu? Trái lại con tự mình phát huy tốt đấy! Cho dù con muốn làm cái gì mà học viện dẫn đường mới, vậy tại sao không nói với ta! Không thông báo với ai, trực tiếp công bố, ta làm sao ăn nói với phía Nghị viện?!”

“Đó là chuyện của ngài.” Alan thu lại nét cười trên mặt, lạnh giọng nói, “Bệ hạ, ngài vẫn rất rõ ràng, không có chuyện tôi làm con rối cho các người, lúc gọi tôi về ngài hẳn đã chuẩn bị tốt tâm lý, không phải sao?”

Alston nhắm mắt, quả thật… lúc trước hắn đã dự đoán được, nhưng lúc đầu hắn cấp thiết cần một bia ngắm có thể thành công dời đi tầm mắt của dân chúng, vả lại hắn vẫn luôn nghi ngờ kẻ thao túng phía sau màn trong chuyện lần này là Alan, gọi Alan quay về đặt dưới mí mắt mình dù sao vẫn yên tâm hơn, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tới, đứa con dẫn đường bị mình giam lỏng 10 năm có thể gây ra sóng to gió lớn như thế!

“Ta đã chuẩn bị tốt, nhưng cũng có giới hạn.” Alston đã ngán với việc Alan hết lần này đến lần khác khiêu khích uy quyền của mình, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, “Alan… lúc trước ta có thể giam lỏng con 10 năm, sau này cũng có thể giam lỏng con cả đời, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta.”

Ai ngờ Alan nghe đến câu này lại chẳng chút sợ hãi, trái lại bật cười: “Bệ hạ, ngài đang uy hiếp tôi à?”

Alan mỉa mai: “Chẳng lẽ tôi ngoan ngoãn nghe lời, thì sau này ngài sẽ không giam lỏng tôi lần nữa? Cho dù ngài không làm, Anthony thì sao? Sau khi hắn giải quyết xong khủng hoảng của mình, chẳng lẽ không lập tức bắt đầu qua cầu rút ván xử lý thứ phiền phức to bự là tôi sao? Đến lúc đó giam lỏng có lẽ còn nhẹ phải không?”

Alan nhìn Alston cười lạnh: “Bệ hạ, nếu như ngài có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà đứng ở vị trí của tôi thì sẽ rõ, mẫu hậu, Hoàng trữ, quân quyền… tôi vốn chẳng có gì, vậy còn gì phải sợ? Bây giờ nắm được bất cứ thứ nào bày trước mặt tôi cũng được lợi, thế tại sao tôi không liều không tranh?”

Alston bị Alan chọc giận nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Cái gì gọi là tranh? Tất cả mọi thứ chỉ có thể là ta cho con! Thứ ta cho con mới là của con!”

“Tùy ngài nói thế nào cũng được, hoặc là tôi cũng có thể đổi cách nói, tôi có thể làm cho ngài không thể không đưa những thứ này cho tôi.” Alan khiêu khích nhếch miệng cười, “Ví dụ như hôm nay, rõ ràng ngài có mặt, rõ ràng không đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu, chẳng phải sao?”

“Con làm càn!”

Sư tử của Alston nhảy phốc đến trước mặt Alan như một cơn gió, Alan lập tức thả rắn Taipan của mình ra, rắn Taipan ngẩng cao đầu, mặc dù sức lực không đủ để chống lại sư tử to lớn, nhưng cũng không chút sợ hãi, không chút né tránh đứng giằng co với sư tử lớn, mãi đến mấy phút sau Alston dập được lửa giận, trấn an sư tử của mình.

Alston thở dài, thật ra Alan nói không sai, cái gì nó cũng không có, tự nhiên sẽ không băn khoăn, mình đấu với nó chẳng khác nào tự rước bực bội cho mình, Alston xoa đầu thú lượng tử, an ủi nó cũng an ủi chính mình, bỏ đi bỏ đi.

(tội =)))) baba bất lực thiệt sự =))))

“Chuyện thành lập học viện dẫn đường mới không phải tôi hứng khởi nhất thời.” Thấy Alston nguôi giận, Alan cũng bắt đầu nói tiếp chính sự, “Đây là việc Hoàng hậu Marian đã suy nghĩ đến lúc trước, cũng mời không ít nhân sĩ có liên quan thực hiện phân tích, trải qua mấy lần chỉnh sửa, có tính khả thi rất lớn, trên cơ sở này tôi lại phát triển thêm một ít dựa trên cảm nhận của bản thân.”

Alston nghe vậy lên tiếng mỉa mai: “Cảm nhận của bản thân? Sao, con muốn dạy dỗ các dẫn đường của Đế quốc trở nên hung ác giống như con à?”

“Cảm ơn ngài khen ngợi.” Alan mỉm cười cúi người, tiếp tục nói, “Nhưng không hẳn vậy, dù sao không phải tất cả thú lượng tử của dẫn đường đều có tính công kích, nhưng chắc chắn sẽ thêm vào mấy môn học tương tự, ví dụ như làm sao để xây dựng lá chắn tinh thần của mình, để khi bọn họ không muốn bị quấy nhiễu có thể thuận lợi chặn mấy lính gác phát tình quanh năm lại, rồi ví dụ như làm sao vận dụng sức mạnh tinh thần của mình thành thạo trong lúc chiến đấu, mà không phải chỉ làm phụ trợ giúp đỡ cho lính gác.”

Alston nhíu mày: “Làm chuyện vớ vẩn! Điều kiện thân thể của dẫn đường không khác biệt với người thường, căn bản không có ưu thế trong thực chiến.”

“Cho nên phải nâng cao năng lực của bọn họ ở mặt này, lúc người dị năng mới xuất hiện, năng lực thực chiến của dẫn đường mạnh hơn rất nhiều so với hiện giờ.” Alan ngưng một lát, “Tuy rằng ông ngoại Bark hy vọng tôi không đề cập đến từ kia lần nữa, nhưng tôi vẫn phải nói… năng lực của dẫn đường đang thoái hóa, loại thoái hóa này là kết quả nhân loại bị thuần dưỡng nhiều năm, mâu thuẫn như hôm nay đã sớm tồn tại, lại nói Anthony quả thật xui xẻo… Cái anh ta sai, chỉ là châm ngòi nổ của thùng thuốc nổ mà thôi.”

Alston lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu nói: “Liệt kê sự khác biệt giữa học viện mới và Tháp Ngà ra, ta cần phải bàn bạc với Nghị viện.”

Nói như vậy chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận, tảng đá lớn trong lòng Alan rơi xuống, cười gật đầu: “Vâng, Bệ hạ.”

Chuyện nên nói đều đã nói xong, Alan cúi người cáo lui, lúc đi đến cửa Alston đột nhiên mở miệng: “Alan… Nếu lúc trước con bình tĩnh nói với ta những điều này, ta không hẳn sẽ không đồng ý.”

Alan xoay người lại, Alston híp hai mắt: “Những điều này con đều rõ, nhưng con vẫn chọn biện pháp cấp tiến như vậy… chính là để trả thù sự lừa bịp của ta lúc trước? Con cứ phải có bằng được Bùi Nghiêu sao?”

Alan cúi đầu cười, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Alston nhíu mày, không đợi hắn nói chuyện Alan đã cười lạnh nói trước: “Cho nên… Nếu Bùi Nghiêu lại gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cũng mong ngài chuẩn bị tốt để tiếp nhận sự báo thù điên cuồng của tôi.”

Alan hành quân lễ cho có lệ, xoay người ra khỏi thư phòng.

Alan không hề sợ Alston ngả bài, tuy rằng Alston tính tình nóng nảy, nhưng tâm tư của ông ta tinh tế hơn bất kỳ ai, mà rất nhiều chuyện của mình căn bản cũng không tránh được ánh mắt của Alston, đến lúc này, nếu như vì bảo vệ Bùi Nghiêu mà nói với Alston rằng mình không quan tâm đến Bùi Nghiêu chút nào thì quá buồn cười, nếu đã không che đậy được, vậy dứt khoát cứ nói rõ luôn, mình thích Bùi Nghiêu đấy, muốn anh kéo anh đến bên cạnh mình đấy, không cho phép bất kỳ người nào đụng đến anh đấy.

Qua trận này, chắn chắn Alston đã có thể hiểu rõ vì báo thù, mình lúc nào cũng mang quyết tâm ngọc nát đá tan, chỉ cần Alston kiêng kị mình một ngày, Bùi Nghiêu sẽ an toàn thêm một ngày, về phần Anthony… Nếu Alston không điên, hẳn là sẽ không đến trước mặt anh ta trắng trợn tuyên dương sự coi trọng mình dành cho Bùi Nghiêu, ngay vào lúc mấu chốt này, Alston là người không muốn gây thêm chuyện hơn bất kỳ ai.

“Điện hạ.” Quan lễ nghi chờ đã lâu bên ngoài thư phòng hơi khom người, thấp giọng nói, “Tuân theo dặn dò của ngài, sau khi ngài lên đã phái người dẫn Thiếu tướng Bùi Nghiêu đến phòng nghỉ, trong lúc đó Hoàng Thái tử Điện hạ có tới tìm Thiếu tướng mấy lần, đều bị người của chúng ta cản lại.”

Alan mỉm cười: “Làm rất tốt, lúc này đây Anthony đang hoài nghi có phải Bùi Nghiêu đã thông đồng với tôi từ sớm không, gấp gáp muốn tìm anh ấy khởi binh vấn tội, ảnh không giỏi nói năng, gặp phải Anthony nhất định sẽ chịu thiệt.”

Quan lễ nghi cười: “Lòng quan tâm của Điện hạ, Thiếu tướng nhất định sẽ cảm động và nhớ đến.”

Nhớ đến khúc gỗ kia Alan bật cười: “Mong vậy.”

“Vậy giờ thì sao?” Quan lễ nghi do dự, “Chúng ta cũng không thể giữ Thiếu tướng Bùi Nghiêu mãi, tiệc tối sắp kết thúc, có lẽ Thiếu tướng vừa ra khỏi hành cung đã bị Hoàng Thái tử Điện hạ chặn lại.”

“Không đâu.” Alan cười giảo hoạt, “Về việc thành lập học viện dẫn đường mới vẫn còn nhiều chi tiết cần thảo luận với Hiệu trưởng Bùi Nghiêu, vì để tiện bàn bạc, sắp tới cứ mời Thiếu tướng Bùi Nghiêu nghỉ lại trong hành cung của tôi, chuẩn bị một chút, anh ấy sẽ rời đi cùng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.