Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 34



Hôm sau, Bùi Nghiêu tỉnh dậy từ trên giường của Alan.

“Vô cùng xin lỗi, tôi quấy rầy đến ngài sao?” Bác quản gia Edward đang sắp xếp phòng để đồ của Alan đi ra, nói xin lỗi, “Đã thất lễ, xin hỏi ngài có cần gì không?”

Bùi Nghiêu dụi dụi mắt, Edward mỉm cười nói, “Bây giờ là 9 giờ 47 phút sáng, trước khi đi Điện hạ đã căn dặn, nếu ngài vẫn còn thấy mệt có thể tiếp tục nghỉ ngơi, hôm nay Thượng tá Audrey sẽ thay ngài phụ trách công tác cảnh vệ cho Điện hạ, ngài không cần lo lắng, có thể thỏa sức thả lỏng.”

Bùi Nghiêu ngẩn ra, thế mà anh đã ngủ lâu như vậy?!

Quả nhiên lúc trước đã tiêu hao quá nhiều thể lực, sau khi tiếp nhận khơi thông tinh thần cơ thể vẫn cần thời gian dài để tự động hồi phục, Bùi Nghiêu có chút ngại ngùng, “Xin lỗi… tôi đã thất trách, Điện hạ đi lúc nào vậy ạ?”

“Hai tiếng trước Điện hạ đã đi rồi.” Ánh mắt Edward hiền hòa, “Không phải là vấn đề do ngài, là Điện hạ không cho phép người khác gọi ngài dậy, còn đặc biệt bảo tôi đốt chút tinh dầu oải hương trong phòng, ngài cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Trước khi đi Điện hạ đã nói sau khi ngài tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy hơi mệt, có cần tôi gọi bác sĩ trong hành cung đến cho ngài không?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Ngủ đủ một giấc, Bùi Nghiêu cảm thấy tinh thần rất tốt, Bùi Nghiêu đứng dậy thay áo ngủ, hỏi, “Điện hạ đi đâu vậy ạ?”

Edward nói: “Hành cung Efoda, hình như Bệ hạ có chuyện cần trao đổi với Điện hạ.”

Bùi Nghiêu khựng lại, lập tức cởi áo ngủ ra lấy áo somi gấp gọn để một bên mặc lên, nói: “Xin giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi cần đi một chuyến.”

Edward có chút kinh ngạc, “Ngài muốn qua đó? Chuyện này… trước khi đi Điện hạ đã đặc biệt căn dặn để ngài nghỉ ngơi đàng hoàng một ngày.”

“Hiện giờ tinh thần của tôi đã rất tốt.” Bùi Nghiêu thay xong quần áo nhanh như bay, “Xin giúp tôi chuẩn bị một chút, làm phiền rồi.”

Nhớ đến lời Alan nói với mình hôm qua, Bùi Nghiêu gần như có thể khẳng định hôm nay Alston muốn bàn với Alan chuyện người kế thừa Hoàng vị, và còn chuyện về quan hệ giữa mình và Alan, tuy rằng hôm qua Alan đã nói, hết thảy thuận theo tự nhiên, không cho phép Bùi Nghiêu vì chuyện này mà đồng ý ở bên mình, Bùi Nghiêu cũng không dám trái ý Alan, nhưng chuyện này cũng không xung đột với chuyện anh thể hiện rõ lập trường của mình trước mặt Alston.

Tuy rằng không muốn lừa gạt Hoàng đế Bệ hạ mình vô cùng tôn kính từ nhỏ, nhưng nếu là vì Alan… Bùi Nghiêu lắc đầu, vì Alan ngay cả mạng mình cũng không cần, nói mấy câu nói dối thì tính là gì? Hơn nữa đây cũng không tính là nói dối, nếu sau này thật sự ở bên Alan, mình cũng nhất định không phân quyền của Alan hay nhúng tay vào chính sự, bây giờ mặt dày thề thốt trước mặt Alston, chỉ có chút mất mặt, nhưng có lẽ vì vậy mà Alan có thể giành được sự coi trọng của Alston lần nữa.

Vụ mua bán này không hề thiệt.

“Công trình cải tạo khí quyển trên hành tinh mỏ quặng C-11 mãi vẫn chưa tiến hành tiếp được, lúc trước đã phái một tổ điều ra qua đó, đi thế nào về thế đấy, bên đó liên quan đến lợi ích của mấy tập đoàn tài chính lớn, còn có lợi ích của người dân bản địa, tình hình khá phức tạp… Tài nguyên khoáng sản trên hành tinh nhỏ này phong phú, công tác tiến hành khai thác là bắt buộc phải làm, ta định để Anthony đi qua đó một chuyến, giải quyết xung đột giữa các bên.” Alston ném văn kiện ở trong tay sang một bên, ngẩng đầu nhìn Alan, “Công trình bên đấy vẫn chưa bắt đầu thực hiện, Anthony nhanh nhất cũng phải mất 6 tháng mới hoàn thành được công việc, đây là tình huống tốt nhất, nếu có chút chậm trễ, hay là có tình huống đặc thù gì xảy ra thì phải mất thêm mấy tháng mới có thể hoàn thành, thời gian này, con hài lòng chưa?”

Alan bình thản cười: “Bệ hạ, lúc trước ngài không phải nói với tôi như vậy.”

Alston mất kiên nhẫn xua xua tay: “Lúc trước nói một năm chỉ là tương đối! Ai tính một ngày cũng không sót như con, hơn nữa công việc thích hợp trước mắt chỉ có mấy cái này, ta cũng không thể bịa ra một công việc cho nó ngay được!”

Lời vừa nói ra Alston hơi đỏ mặt, lúc trước đưa Alan đi, quả thật là do hắn tự bịa ra lý do.

Alan lại không có vẻ không chịu cho qua như Alston tưởng tượng, ngoài dự kiến của Alston, Alan gật đầu nói: “Được, cứ vậy đi.”

Alan nhíu mày: “Con đồng ý rồi?”

Alan thầm cười nhạo, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: “Yên tâm, tôi chẳng có gì để than phiền cả, từ trước đến nay tôi chưa từng trông mong ngài có thể đối xử bình đẳng với chúng tôi, loại chuyện bị lưu đày không thời hạn có lẽ cũng chỉ xảy ra với tôi mà thôi, hơn nữa cho dù hôm nay ngài phân cho Hoàng Thái tử một nhiệm vụ 10 năm thì đã sao? Chỉ cần ngài nói một câu, Hoàng Thái tử Điện hạ có thể quay về Chủ tinh bất cứ lúc nào, chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.”

Alson thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói: “Bớt nói mấy chuyện này đi! Ta không thiên vị nó như con nghĩ đâu, ít nhất nửa năm này nó sẽ không quay về!”

Alan không mấy để tâm gật gật đầu, điều kiện để Anthony rời đi lúc trước chỉ là phụ, thứ hắn coi trọng nhất vẫn là quân quyền, cho dù Anthony không đi hắn cũng chẳng thấy sao cả, trước nay Alan chưa hề sợ hắn.

“Còn nữa…” Alston bực dọc liếc nhìn Alan một cái, trầm giọng nói, “Nhớ kỹ lời ta nói hôm qua, đừng quậy ra mấy chuyện bát nháo, ta… ta cho phép con công khai quan hệ giữa con và Bùi Nghiêu trong thời cơ thích hợp.”

“Không thể.” Alan không buồn nghĩ đã trực tiếp từ chối Alston, “Đây là chuyện riêng của tôi, Bệ hạ.”

“Con là Hoàng tử! Đối tượng hẹn hò của con sẽ trở thành Vương phi của Đế quốc trong tương lai! Chuyện này sao lại là chuyện riêng!” Alston giận dữ, “Công khai quan hệ của các con cũng không hề có gì bất lợi cho con, con… có phải chuyện gì con cũng phải đối nghịch với ta không! Thời kỳ phản nghịch đến muộn à?!”

Alan cười khúc khích: “Ngài thật hài hước.”

“Con!”

[=)))]

Alston đứng dậy đi hai vòng, nếu không phải một đứa con trai khác sắp bị trục xuất, hắn thật sự muốn bóp chết ngay thằng nhóc súc sinh này!

“Rốt cuộc con muốn thế nào?!” Alston ngồi lại trên ghế, hít sâu một hơi tức giận nói: “Rõ ràng con biết ta có ý gì, giả vờ hồ đồ phải không? Đừng có mà được lợi còn khoe mẽ! Anthony vẫn còn là Hoàng Thái tử đấy! Con chỉ là hàng dự bị, con kiêu ngạo cái gì?!”

“Ngài nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có bất cứ ý muốn trêu đùa ngài, tôi cũng không giả vờ hồ đồ, tôi rất hiểu ý của ngài.” Alan vẫn mang dáng vẻ ung dung nhàn nhã, nói chậm rì rì, “Ngài sợ tôi chỉ nhiệt tình nhất thời với Bùi Nghiêu, cho nên ngài muốn tôi lập tức công khai quan hệ của chúng tôi, tôi nghĩ sau đó chắc ngài sẽ lên kế hoạch cho một loạt hoạt động chứ gì? Đắp nặn chúng tôi thành một đôi tình nhân ngọt ngào, như vậy không những lấy được lòng dân chúng, vô hình trung còn đeo cho tôi một bộ gông xiềng… Vì để không phụ lòng mong đợi của dân chúng, cho dù sau này tình cảm đối với Bùi Nghiêu tan vỡ, tôi cũng không dám hành động tùy tiện, như vậy lại hợp với một ý tưởng bí mật khác của ngài.”

Alan mỉm cười: “Lỡ như sau này tôi thật sự kế vị, bên cạnh vẫn có một phối ngẫu trung thành tận tâm với Đế quốc, như thế giang sơn của ngài sẽ vĩnh viễn kiên cố, thiên thu muôn đời.”

Alan đã nói toạc ra hết, Alston cũng không che giấu nữa, gật đầu nói: “Phải, nhưng chuyện này có gì bất lợi cho con à? Alan, đây là mối mua bán cùng thắng, đừng có không biết tốt xấu.”

Alan lắc đầu: “Không, chuyện này không đủ công bằng với Bùi Nghiêu.”

Suýt chút nữa Alston bị nước miếng của mình làm sặc, Alan vừa mới nói cái gì?

Alan lắc đầu cười: “Tôi biết ngài không tin, nhưng quả thật tôi vì anh ấy cho nên không thể không từ chối ý tốt của ngài, nói thật cho ngài biết, đến bây giờ tôi với Bùi Nghiêu cũng chưa chính thức ở bên nhau, ngài hiểu anh ấy… anh ấy không phải là kiểu người có thể dễ dàng thích một ai đó, hơn nữa cho dù anh ấy có thích, trước hết cũng không phản ứng lại được… Tôi đang đợi anh ấy dần dần yêu tôi, trong lúc này tôi sẽ không cho phép bất cứ tình huống nào ảnh hưởng đến phán đoán của anh ấy xảy ra, tôi không thể để bất cứ người nào hoặc bất cứ chuyện gì không liên quan đến tôi khiến cho anh ấy vội vàng đồng ý mong muốn yêu đương của tôi.” Alan ngẩng đầu nhìn Alston, bình thản nói: “Đây cũng bao gồm cả ngài.”

Alston thật sự không dám tin vào tai của mình, Alan đang nói cái gì? Đây có còn là đứa con rắn độc của hắn?

“Bùi Nghiêu nó… nó từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân, lúc 16 tuổi đã ra chiến trường.” Alston bị Alan chọc tức đến đau phổi, “Người như vậy… con muốn nó dần dần yêu con? Con có bệnh à?!”

Alan cười mỉa mai: “Không thì sao? Phát ra pheromone với anh ấy như chó đực phát tình? Trong lúc ảnh bị ép phát tình thì dấu hiệu ảnh? Cảm ơn ngài, tôi là người, không làm chuyện súc sinh.”

“Con láo xược!” Alston lập tức bị chọc đến chỗ đau, gào thét, “Con đi ra…”

“Không cần ngài đuổi, vốn dĩ tôi cũng muốn đi rồi.” Alan nhìn thời gian, đứng dậy nói, “Chủ đề ban nãy dừng ở đây đi, có lẽ ngài không thể hiểu được, nhưng tôi kiên trì.”

“Từ khi tôi hiểu chuyện, bất kỳ một quyết định nào tôi làm ra đều phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ, mỗi một bước đi đều phải cân nhắc nhiều lần, cố gắng để gặt hái được lợi ích lớn nhất, nhưng duy nhất lần nãy tôi không muốn như vậy.” Alan lấy áo khoác qua mặc vào, quay đầu liếc nhìn Alston, “Đây có lẽ là chuyện duy nhất cả đời này tôi làm dựa theo trái tim mình, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay, đừng thử thách thức giới hạn của tôi, Bệ hạ.”

“Còn nữa.” Alan sửa lại quan điểm ban nãy của Alston, “Tôi biết trong lòng các người anh ấy giống như ngọn cỏ dại, cái gì cũng có thể chịu đựng được, nhưng ở nơi tôi, anh ấy vĩnh viễn là một đóa hoa yêu kiều.”

Ra khỏi hành cung đi đến trước phi hành khí của mình Alan ngây ra, bật cười nói: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi…” Trên mặt Bùi Nghiêu lộ vẻ ngập ngừng, anh không giỏi nói dối, do dự một lúc mới nói: “Mới xảy ra chuyện, tôi không yên tâm về ngài, vừa lúc đã tỉnh, nên muốn đến đón ngài.”

Alan cười: “Không có chuyện gì, đi thôi.”

Trong khoang thuyền chính Alan kể lại chuyện Alston muốn đẩy Anthony đi, Bùi Nghiêu vẫn một mực im lặng, Alan khó hiểu cười: “Sao vậy? Cứ ngây ngẩn ra.”

“Tôi…” Bùi Nghiêu ngưng một lát rồi nói, “Tôi đang nghĩ đến chuyện ở Alice.”

Alan sáng tỏ, cười: “Yên tâm, đến tối là chúng ta sẽ về đến.” Đáy mắt Bùi Nghiêu vẫn có chút uể oải, Alan kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống tựa vào người mình, “Nghỉ ngơi thêm một lúc… Em đã nói chuyện với bên sao Brooks ổn thỏa, ngày mai bọn họ sẽ phái người đến Alice làm khảo sát thực địa, chuyện bắt tay xây dựng sân diễn tập, mấy tháng sau sẽ bận rộn đấy.”

Bùi Nghiêu hiếm khi không từ chối, gật gật đầu nhắm mắt lại, hiện giờ trong lòng anh rất loạn, đang sợ Alan sẽ nhìn ra, vừa nãy… vốn dĩ anh đã đến trước cửa thư phòng của Alston, tuy rằng sau đó anh đã tránh đi để khỏi làm cho Alan xấu hổ, nhưng thính lực của lính gác vẫn làm anh nghe thấy lời của Alan rất rõ ràng, rất trọn vẹn.

Lời nói của Alan lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác trong lòng anh, Alan nói anh không phải là cỏ dại, ngài ấy nói mình không phải là cỏ dại… Bùi Nghiêu vùi mặt vào vai Alan, đột nhiên cảm thấy yên lòng vô cùng.

Alan nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu, nhếch môi cười, bác Edward làm không tồi, thời gian ban nãy được tính toán rất vừa vặn.

Alan không hề cảm thấy xấu hổ về vở kịch mình tự biên tự diễn chút nào, chỉ cần có được trái tim của Bùi Nghiêu, chuyện ti tiện hơn nữa hắn cũng làm ra được. Hơn nữa… Alan nghiêng đầu hôn trán của Bùi Nghiêu, mình cũng không nói dối mà.

Sớm muộn gì Bùi Nghiêu cũng yêu mình, giống như mình yêu anh.



Toi thích mấy màn hôn cổ hôn trán hôn gáy hôn tai của Alan quá ;A; so soft…

Diệp Lan: “Ngoài Ảnh đế ra còn mong muốn gì nữa không?”

Go Jun Pyo-Alan: “Trở thành đạo diễn, quay 1000 cảnh phim … với Bùi Nghiêu.”

=)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.