Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 4: Vương giả trở về



Rất nhanh sau đó Bùi Nghiêu đã không có tinh lực dư thừa để nghĩ đến những chuyện này, trước khi Alan hôn mê đã phát ra không ít pheromone, vừa nãy quá căng thẳng Bùi Nghiêu vẫn chưa phát giác, lúc này tinh thần buông lỏng, Bùi Nghiêu đau đầu phát hiện… Mình bị Alan khơi dậy nhiệt kết hợp.

Bùi Nghiêu xuất thân quân đội Cấm vệ, cuộc sống những năm qua chẳng khác gì thầy tu khổ hạnh, trước nay Bùi Nghiêu chưa từng nghĩ đến tương lai mình có thể may mắn tiếp xúc với một dẫn đường chưa bị dấu hiệu trong khoảng cách gần như vậy, nhiệt kết hợp đến quá nhanh, con ngươi của Bùi Nghiêu bắt đầu to lên, ngón tay thon dài bất giác bắt đầu run rẩy, trong lòng có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở anh, dấu hiệu cậu ta, dấu hiệu cậu ta, dấu hiệu cậu ta…

Hô hấp của Bùi Nghiêu dần dần trở nên nặng nề, ngón tay bất giác vuốt ve mái tóc vàng, vầng trán trắng nõn, cần cổ nhẵn nhụi của Alan…

Bùi Nghiêu cắn chặt răng, đột nhiên đẩy Alan ra, xoay người bổ nhào đến cửa thông gió mở hệ thống làm sạch không khí, gió lạnh thổi ù vào, Bùi Nghiêu nhanh chóng tốt lên rất nhiều… Lúc này anh mới hiểu được tại sao Alan thà bị đông lạnh môi tái xanh cũng phải điều chỉnh tỉ lệ trao đổi khí đến mức cao nhất, trước mặt thú tính của người dị năng, pheromone có ít hơn nữa cũng là kích thích trí mạng.

Bùi Nghiêu run tay móc ra thuốc ức chế mang theo bên người tiêm cho mình liền hai liều, rồng vàng nằm bên cạnh bất mãn rống dài một tiếng, Bùi Nghiêu cười khổ, cúi đầu nhẹ nhàng sờ chú rắn con trên cổ tay, rắn con vươn lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay của Bùi Nghiêu.

Một lúc sau thuốc ức chế bắt đầu có hiệu quả, cảm giác khô nóng trên người Bùi Nghiêu dần dần nhạt đi, anh xoay người xử lý qua loa miệng vết thương trên bụng, lúc vừa thu dọn xong liền nhìn thấy thiết bị truyền tin của mình lóe lên, Bùi Nghiêu kết nối, phía bên kia là giọng nói kích động của Hạm trưởng: “Thiếu tướng! Chúng ta được cứu rồi! Quân đội tại đường hầm Victoria đã đến! Phía địch đang rút lui, quá tốt rồi quá tốt rồi… Điện hạ Alan không sao chứ?”

Bùi Nghiêu nhìn Alan đang nằm một bên thì khẽ nhíu mày, ngưng một lát rồi nói: “Điện hạ chịu chút kinh sợ, xem như vẫn ổn.”

Hạm trưởng hoàn toàn yên tâm, vui mừng nói: “Vậy là tốt, à phải… đám quân địch vừa nãy lên tàu sao rồi? Bên tôi hiển thị vẫn còn bảy người chưa bị tước vũ trang, bọn chúng còn sống không?”

Bùi Nghiêu mang sắc mặt phức tạp nhìn thành viên phía địch nằm trên mặt đất, một lúc sau trầm giọng nói: “Không có, bọn họ… đã chết.”

Bùi Nghiêu ngắt thiết bị truyền tin, cẩn thận giấu chú rắn nhỏ dính trên cổ tay mình vào trong vạt áo của Alan, rắn nhỏ lại tò mò ló đầu ra nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nhíu đầu mày: “Suỵt…”

Rắn nhỏ vẫy vẫy đuôi, nghe lời núp vào, Bùi Nghiêu đứng dậy rút dao quang tử bên hông ra, lần lượt cắt động mạch cổ của bảy người.

Sau khi xử lý thi thể xong Bùi Nghiêu lại xuất tất cả các video giám sát ở khu phía tây ra đập nát từng cái một, lúc bấm xuống phím xác nhận cuối cùng Hạm trưởng và nhân viên chữa bệnh vừa mới chạy tới, mọi người trợn mắt há mồm nhìn máu tươi đầy đất mãi một lúc sau cũng không nói nên lời, Bùi Nghiêu tiến tới ôm Alan lên, giọng nói vững vàng: “Trước khi Điện hạ hôn mê đã dặn dò, vì không làm Hoàng đế Bệ hạ lo lắng, vì để không dẫn đến khủng hoảng không cần thiết, Điện hạ tạm thời không tiếp nhận khám chữa bệnh, cũng từ chối bất cứ kẻ nào bí mật dò xét, suy đoán bệnh tình của Điện hạ.”

Y tá của Alan nghe xong lời này lập tức nóng nảy: “Loại tình trạng này sao có thể không tiếp nhận khám chữa bệnh?! Thiếu tướng Bùi Nghiêu! Hy vọng ngài có thể hiểu rõ, tất cả mọi người không tò mò bí mật của Hoàng thất, chúng tôi chỉ đang làm tròn chức trách của nhân viên chữa trị…”

“Trung sĩ Jones.” Bùi Nghiêu mặt không biểu tình ngắt lời y tá, trầm giọng lặp lại, “Tôi đã nói, đây là lời Điện hạ tự mình dặn dò trước khi hôn mê, tôi không dám vượt quy tắc, hy vọng cậu cũng không.”

Y tá giận tím mặt: “Cho dù là Điện hạ Alan dặn dò, nhưng trong tình huống này cũng không thể mặc kệ không quản! Xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh có gánh vác nổi không?!” Y tá bước lên trước một bước, Bùi Nghiêu đột nhiên lùi lại, cùng lúc ấy rồng lớn nhanh chóng chắn trước mặt y tá, thét dài một tiếng!

Hạm trưởng thấy thế vội vàng hòa giải nói: “Được rồi được rồi, nghe theo Thiếu tướng đi, đợi Điện hạ tỉnh lại hẵng nói… Nhưng Thiếu tướng Bùi Nghiêu, vì để cho nhân viên chăm sóc đi cùng một lời công bằng, nếu như trong khoảng thời gian này Điện hạ Alan có gì ngoài ý muốn…”

“Vậy tất cả trách nhiệm sẽ do một mình tôi gánh vác.” Con ngươi đen nhánh của Bùi Nghiêu quét qua từng người một đang có mặt, gằn từng chữ một, “Nhưng nếu vì một số người nào đó nóng đầu nóng não nhất thời xúc động gây nên phiền phức không đáng có, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng.”

Hạm trưởng nhún nhún vai, vừa dùng thiết bị truyền tin sắp xếp nhân viên công tác phục hồi công việc vừa thúc giục người ở khu phía tây rút về khu phía đông, sau khi tất cả mọi người đi hết Bùi Nghiêu như thoát lực đặt Alan xuống mặt đất, lại nhìn lòng bàn tay của mình… toàn là mồ hôi.

Chuyện Alan là dẫn đường Hoàng đế chắc chắc biết, còn người khác Bùi Nghiêu không dám xác định, cho dù là vì bảo vệ Alan hay là vì bảo vệ người trên tàu Ngọc Trai sẽ không bị bịt miệng sau việc này, bí mật này không thể để thêm nhiều người biết đến.

Hơn nữa… trên tàu Ngọc Trai hiện có gần trăm lính gác độc thân, Bùi Nghiêu không dám đảm bảo trong số những người này sẽ có mấy người vì để dấu hiệu một dẫn đường mà không màng đến tính mạng hay không, Alan mới 14 tuổi, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.

Bùi Nghiêu mệt mỏi xoa xoa ấn đường, sau khi đến được sao Apollo, mình hẳn là người đầu tiên bị xử lý. Chú rắn nhỏ của Alan nhìn thấy nguy hiểm đã được xóa bỏ lại bò ra quấn lên người Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu dịu dàng cười chọt chọt đầu bé rắn, có lẽ chẳng qua bao lâu nữa mình sẽ chết một cách khó hiểu khi thực hiện nhiệm vụ nào đấy, nhưng mà trước đó, nhiệm vụ của mình vẫn phải hoàn thành.

Bùi Nghiêu giấu chú rắn nhỏ vào tay áo của mình, ôm Alan lên đi về khu trung tâm.

Bảo vệ chăm sóc dẫn đường trong thời kỳ thành niên như thế nào là khóa học bắt buộc của mỗi lính gác khi tại ngũ, trước tiên Bùi Nghiêu điều chỉnh độ ấm trong khu trung tâm xuống thấp, sau đó giúp Alan cởi hết tất cả quần áo, lại tìm trong tủ quần áo của Alan mấy tấm chăn mềm mại cẩn thận đắp lên cho cậu, Bùi Nghiêu nhìn thời gian, còn tầm 20 tiếng nữa là ổn rồi.

Thú lượng tử của Alan quấn lên tay Bùi Nghiêu một đỗi dường như cũng đã mệt, rắn nhỏ chầm chậm bơi đi, cuối cùng cuộn mình thành một cái vòng, Bùi Nghiêu cẩn thận đặt nó bên cạnh Alan, không bao lâu sau rắn nhỏ động đậy, chậm rãi trượt vào trong tấm chăn của Alan không đi ra nữa.

Bùi Nghiêu đứng lên chỉnh tỉ lệ tương tác không khí cao lên chút, đồng thời tiêm cho mình một liều thuốc an thần.

*thuốc ức chế và thuốc an thần là như nhau, dùng để làm dịu chứng nóng nảy của lính gác

Sau 18 tiếng đồng hồ, Alan mở mắt tỉnh lại.

Tiến hóa lâu đến mười mấy tiếng làm Alan kiệt sức, nhưng bây giờ sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn lúc trước mười mấy lần, muốn khôi phục cũng không khó, Alan cố gắng mở to mắt, giọng nói khản đi: “Anh…”

Bùi Nghiêu đang nhắm mắt dựa vào bàn điều khiển nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức mở mắt ra: “Điện hạ.”

Bùi Nghiêu tiến đến đưa cho Alan một ly nước, khẽ dặn dò: “Não của ngài vẫn còn rất yếu, mấy ngày này đừng sử dụng sức mạnh tinh thần quá nhiều, vài ngày tới ngài có thể luôn luôn cảm thấy chóng mặt, có thể còn phát sốt, những điều này đều là bình thường, không cần dùng thuốc, nếu như ngài cảm thấy vô cùng khó chịu xin nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

[anh Nghiêu so soft… ;A;]

Alan uống cạn nước trong ly, khẽ ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu: “Vết thương trên bụng anh còn chưa tốt.”

Bùi Nghiêu ngưng một lát rồi gật đầu: “Đã xử lý rồi, năng lực phục hồi của lính gác rất mạnh, có lẽ qua mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn, ngài đã có thể cảm nhận được sự thay đổi tinh thần của tôi phải không?”

“Có thể, anh… anh không dùng thuốc giảm đau…” Alan nhắm mắt, từ từ thử cảm nhận tình trạng tinh thần của Bùi Nghiêu, khẽ nói, “Anh sợ cơ thể sẽ sinh ra tính ỷ lại, sợ thuốc ảnh hưởng đến độ nhạy cảm tác chiến của anh sau này.”

Xúc tu sức mạnh tinh thần của Alan nhẹ nhàng phẩy qua não của Bùi Nghiêu, chậm rãi vỗ về bộ phận xao động trong não Bùi Nghiêu, trong nháy mắt Bùi Nghiêu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh cúi đầu nói: “Cảm ơn ngài, Điện hạ.”

Alan thu lại xúc tu sức mạnh tinh thần, đứng dậy vừa mặc quần áo vừa cười lạnh: “Cảm thấy buồn cười không? Một Hoàng tử từ nhỏ đã nhận được biết bao kỳ vọng, cuối cùng lại thức tỉnh trở thành dẫn đường.”

Bùi Nghiêu mím môi: “Tôi xin lỗi vì những lời trước kia của tôi, ngài…”

“Không cần thương hại tôi, so với những dẫn đường vừa thức tỉnh đã phải bị đưa vào trong “Tháp Ngà”, tôi quả thật may mắn.” Alan cười châm biếm, “Lúc bé tôi từng theo Hoàng hậu Marian đến “Tháp Ngà” mấy lần để thăm vài vị dì và chị họ của tôi, ha ha… còn khó hơn tham gia hội nghị bí mật tối cao của Đế quốc.”

Bùi Nghiêu khẽ nhíu mày: “Tình hình bên “Tháp Ngà” tôi cũng biết một ít… nhưng đây là chuyện không còn cách nào, dẫn đường vừa thức tỉnh không có năng lực tự vệ, hơn nữa bọn họ sẽ không tạo ra được lá chắn tinh thần, dễ dàng bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, ở cuộc sống bên ngoài rất không an toàn…”

“Hoàng đế Bệ hạ của anh tẩy não thật thành công.” Vốn dĩ Alan còn muốn lạnh lùng châm chọc vài câu, nhưng nhớ trước đó Bùi Nghiêu từng vì bảo vệ mình mà không màng đến tính mạng thì lại nói không nên lời, chuyển sang thành, “Trước hết không nói đến rốt cuộc dẫn dường có thể tự bảo vệ mình ở bên ngoài hay không, mà cho dù bọn họ không thể, cho nên phải bị ép buộc rời khỏi người thân sao?”

Trong mắt Alan tràn đầy lệ khí: “Đế quốc vẫn lấy danh nghĩa bảo vệ, nhưng có ai từng hỏi những dẫn đường đó không? Bọn họ muốn được bảo vệ à? Có những dẫn đường lúc thức tỉnh còn chưa đầy 10 tuổi! Bọn họ ít nhất phải ở trong Tháp Ngà đến 10 năm mới có thể gặp lại người thân của mình, mà lúc đó bọn họ đã bị dạy dỗ trở nên dễ bảo còn hơn cừu! Bởi vì tính thuần phục khi bị dấu hiệu không thể rời bỏ lính gác của mình, trở nên phụ thuộc lính gác cả đời!”

Bùi Nghiêu hối hận đã thảo luận những chuyện này cùng Alan, vì lý do nhà ngoại của Alan vốn là phái đứng về phía dẫn đường, hiện giờ thức tỉnh thành dẫn đường, đương nhiên càng thêm căm hận.

Thân thể vừa mới tiến hóa không chịu được kích động tinh thần mãnh liệt, Alan cực kỳ đau đầu, nhưng vẫn nhịn không được tiếp tục nói: “Thiếu tướng, quy định bảo vệ dẫn đường của Đế quốc anh vốn đã bất thường… Thông qua việc tổn hại quần thể có xu thế yếu để duy trì sự ổn định của xã hội cấp cao, thời kỳ chiến loạn mấy trăm năm trước vẫn có thể dùng tình cảm anh hùng và tinh thần hy sinh để duy trì, nhưng hiện nay, một khi tấm màn che bị vạch trần…”

“Tích tích tích…”

Một hồi tiếng thông báo dồn dập ngắt lời Alan, Bùi Nghiêu cúi đầu: “Thứ lỗi.” Bùi Nghiêu đi đến cửa nhận truyền tin, lát sau quay người về thấp giọng nói: “Điện hạ, rất vinh hạnh thông báo với ngài, còn mấy tiếng nữa chúng ta sẽ đến sao Apollo.”

Alan nghe lời này lại chẳng hề vui sướng: “Ha ha… “Tháp Ngà” của tôi, cuối cùng đã đến.”

Alan vừa mới thức tỉnh, quá vui hay quá buồn đều rất dễ bị thương, sau khi do dự Bùi Nghiêu vẫn nhấc tay triệu hồi thú lượng tử của mình, rồng vàng vẫy cái đuôi, chầm chậm lượn quanh người Alan một vòng, lực trấn áp* riêng có của rồng làm cho Alan hơi bình tĩnh lại.

*từ gốc là chấn nhiếp: kinh sợ, kinh hãi, kinh hoàng… mình thấy k phù hợp lắm nên dùng từ trấn áp cho dễ hiểu…

Đợi khi Alan tốt lên Bùi Nghiêu mới nói khẽ: “Thời gian không còn nhiều, tôi nghĩ tôi cần phải xác nhận một chút… Điện hạ, về chuyện ngài là dẫn đường… trước mắt có bao nhiêu người biết?”

Ý nghĩ chém giết lóe lên trong lòng, Alan ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu: “Anh, tôi, còn có Hoàng đế Bệ hạ của anh.”

Đây gần như giống với dự đoán của Bùi Nghiêu, anh bình tĩnh gật gật đầu, thấp giọng nói: “Sau khi về Chủ tinh tôi sẽ thẳng thắn nói với Bệ hạ tôi đã biết chuyện này.”

Alan bật cười: “Anh điên à? Tự mình tìm đường chết?”

Bùi Nghiêu bình tĩnh như cũ: “Đây là chức trách cơ bản nhất của một Cấm vệ.”

Nghĩ đến đủ loại hành vi không cần mạng của Bùi Nghiêu trước đấy, Alan biết anh không đùa giỡn, chuyện mình là dẫn đường là một quả bom, vì để tự vệ Alan không thể không cẩn thận, nhưng…

Alan hít sâu một hơi, lát sau nhỏ giọng nói: “Chuyện này anh không cần lo, tôi sẽ tự mình viết một lá thư cho Bệ hạ nói rõ chuyện trước đó.”

Bùi Nghiêu khẽ gật đầu: “Xin tuân theo dặn dò của ngài.”

Nhìn giương mặt chẳng chút biểu tình của Bùi Nghiêu Alan thầm buồn cười, Bùi Nghiêu căn bản là một cỗ máy, anh ta sẽ không căm phẫn vì mình hại anh ta mất mạng, cũng sẽ không cảm động vì mình muốn bảo vệ anh ta, trước mặt Bùi Nghiêu những thứ này căn bản chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Mấy tiếng sau hai người đều không nói chuyện nữa, Alan nhìn hành tinh màu xanh nước biển phía xa thông qua cửa sổ ảo, Bùi Nghiêu ôm cánh tay tựa vào bàn điều khiển như trước, rồng lớn của Bùi Nghiêu lẳng lặng nằm bên chân chủ nhân chợp mắt, rắn Taipan của Alan lại không yên tĩnh được, chốc lại quấn lên tay của Bùi Nghiêu chốc lại đi dính lấy rồng của Bùi Nghiêu, rồng lớn có tính kiên nhẫn thần kỳ đối với chú thú lượng tử nhỏ mới sinh được một ngày này, chẳng những khoan dung cho nó vòng đi vòng lại trên sừng của mình, khi nó không cẩn thận rớt xuống rồng lớn còn mở mắt chụp được nó, tiếp tục đặt nó lên đầu, Alan ở bên cạnh nhìn thấy thì thầm than trong lòng, vật giống như người… đều là trung khuyển.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, lúc chuẩn bị đáp xuống Bùi Nghiêu chỉnh đốn mũ quân đội hành lễ với Alan: “Căn cứ theo quy định tôi không thể đặt chân lên sao Apollo, xin hỏi Điện hạ còn có mệnh lệnh gì sau cùng không?”

Alan lẳng lặng nhìn Bùi Nghiêu, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Tới gần chút… còn có một chuyện phải dặn dò anh.”

Bùi Ngheo nghe theo đến gần, Alan đột nhiên ôm lấy cổ của Bùi Nghiêu, ngẩng đầu hung hăng hôn lên môi Bùi Nghiêu!

Trong nháy mắt Bùi Nghiêu gần như phản xạ có điều kiện muốn đẩy Alan ra, nhưng vô cùng may mắn, máu trung khuyển vẫn chiến thắng quán tính.

Sau một lúc lâu Alan mới buông Thiếu tướng Bùi Nghiêu bị hôn đến mức mặt đỏ tai hồng ra, nhếch môi cười: “Chuyện cuối cùng phải dặn dò anh chính là, đừng quá trung thành với Anthony.” Ánh mắt Alan kiên định, mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu: “Sớm muộn cũng có một ngày… tôi sẽ quay về Chủ tinh, lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về tôi, bao gồm cả anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.