Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 41



“Các con đến hơi trễ đó.” Phu nhân Jenny khoác cánh tay của Thân vương Adair đi về phía hai người, mỉm cười, “Thiếu tướng, cậu cũng đến rồi.”

Phu nhân Jenny nháy mắt ra hiệu với Bùi Nghiêu, không hề biết bí mật của hai người đã sớm bị Bùi Nghiêu báo cho Alan toàn bộ, Bùi Nghiêu bất đắc dĩ cười, gật gật đầu.

“Alan.” Thân vương Adair tiến đến ôm Alan, cười nói: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”

Alan vội xin lỗi: “Lần trước không thể đến bữa tiệc sinh nhật của ngài là con không phải, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, con…” Việc ngoài ý muốn lần đó tất nhiên Adair cũng biết, Adair nghe vậy lòng hiểu không nói nở nụ cười, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười nói: “Tôi thường xuyên nghe Jenny nhắc đến ngài, lúc trước cũng từng nghe đến không ít thành tích và công lao của ngài, thật vui vì hôm nay có thể chính thức làm quen với ngài ở đây.”

Adair có tính cách điềm tĩnh, nói năng tao nhã lại không điệu bộ, rất dễ ở chung, anh cùng Bùi Nghiêu đều lớn lên trong quân đội, chủ đề có thể tán gẫu rất nhiều, thừa dịp hai người trò chuyện vui vẻ phu nhân Jenny đi đến bên cạnh Alan, nói nhỏ: “Bettina cũng đến rồi.”

Alan chỉnh lại khuy măng sét, bình thản nói: “Lúc trước con nhận được thông tin… Nghe nói vì hôm nay bà ta đã đặt mười mấy bộ lễ phục.”

“Phụt…” Phu nhân Jenny nhịn không được cười ra tiếng, “Phải, nhiều năm rồi cô ta không có cơ hội mặc lễ phục, khó khăn lắm Alston mới thả cô ta ra nhún nhảy, đương nhiên phải chơi cho đã nghiện, cùng cô qua gặp Alston đi, đừng lo lắng, Bettina sẽ không xuất hiện ngay đâu.”

Alan vươn cánh tay cho phu nhân Jenny, khinh thường cười: “Con có gì phải lo lắng, người nên cảm thấy sợ hãi là bà ta chứ…”

Hai người từ từ đi vào trong, Alan cười chào hỏi mấy vị tinh tướng quen biết, phu nhân Jenny cười an ủi Alan: “Cho dù con có lo lắng hay không… thì hôm nay là tiệc sinh nhật của Alston, Bettina không dám làm ra chuyện quá giới hạn đâu.”

Alan từ chối cho ý kiến, buông cánh tay của phu nhân Jenny ra tiến đến ôm Alston, Alston cũng cười ôm lại cậu con nhỏ, rồi hôn mấy cái ở hai bên má của Alan đầy sủng ái, sau khi để các nhiếp ảnh gia chụp đủ nhiều hình Alan mặt không đổi sắc lui ra sau mấy bước, bản thân Alston cũng buồn nôn muốn chết, hắn đã không hôn Alan rất nhiều năm, Alan càng khó ở hơn, hắn lấy rượu vang trắng người hầu đưa lên uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng đè được cơn khó chịu này xuống.

[=)))]

“Cẩn thận đừng uống rượu.” Alston bất mãn liếc Alan một cái, “Lát nữa sẽ có phóng viên làm vài cuộc phỏng vấn theo thường lệ, lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo.”

Alan đặt ly champagne vào trong khay, lấy khăn tay ra chấm khóe miệng: “Tửu lượng của tôi tốt hơn ngài tưởng tượng nhiều.”

“Được rồi.” Trước khi Alston tức giận phu nhân Jenny đúng lúc hòa giải nói, “Cha con hai người không thể nói chuyện tử tế với nhau được một ngày sao, Alan… cô phải phê bình con, hôm nay là sinh nhật của Bệ hạ, ngoan một chút, được không?”

Alan còn đang ghi hận chuyện Alston dung túng Bettina liên tiếp xuất hiện trước mặt công chúng gần đây, làm gì tốt tính được, nghe vậy cũng chỉ thản nhiên vâng một tiếng, Alston sớm đã không trông mong Alan có thể cha hiền con thảo với hắn, thấy thế cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng không nói chuyện, phu nhân Jenny khuấy động bầu không khí, cười nói: “Bệ hạ, em nghe nói hôm nay Thượng tướng Bark cũng tới?”

“Phải, Bark mới từ sao Tara về, có thể sẽ trễ một chút.” Alston quay đầu nhìn Alan, “Bark và dân bản địa ở Tara có chút xung đột, con có biết không?”

Đây là tin tức Alston nhận được chưa đến nửa tiếng trước, tất nhiên Alan không biết, việc này cũng khiến cho phu nhân Jenny chú ý, cô nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Nghiêm trọng không…”

Alston kiên nhẫn hiếm thấy bắt đầu nói chuyện chính sự với hai người, mà ở một đầu quảng trường khác của hành cung, Bùi Nghiêu gặp phải một vị khách không mời mà đến.

“Thiếu tướng, tôi có thể trò chuyện với ngài một lát không?” Đêm nay Bettina mặc một chiếc đầm dạ hội màu rượu vang, ả búi tóc cao lên, chỉ cố định bằng vài chiếc kẹp tóc ngọc trai, hai lọn tóc xoăn rũ xuống tự nhiên, nhìn như tùy ý, nhưng chỗ nào cũng có vẻ tinh tế, Bettina dịu dàng cười cười, “Đừng đề phòng như vậy, tôi chỉ đơn thuần muốn nói chuyện với thuộc hạ cũ của con trai mình, ngài biết đấy, con trai của tôi bị lưu đày rồi…”

Bettine rũ mắt, thấp giọng nói: “Gần đây tôi rất thích nói chuyện với thị nữ, quản gia, thuộc hạ cũ của nó, nghe bọn họ nói về Anthony, sẽ làm lòng tôi dễ chịu hơn một chút.”

Bettina miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngại quá đã làm ngài chê cười, tôi… hy vọng ngài có thể hiểu cho tâm tình của một người mẹ.”

Bùi Nghiêu im lặng nhìn Bettina, mãi một lúc sau mới nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu.”

Bettina sửng sốt, rõ ràng ả nghe nói… Bùi Nghiêu là một người có lòng dạ vô cùng tốt, người thân quen với anh nói, chỉ cần tỏ vẻ yếu thế với anh, anh sẽ luôn ra tay giúp đỡ…

Bùi Nghiêu dùng dư quang quét mắt một vòng xung quanh, mấy người tốp năm tốp ba nói chuyện gần đó nhìn như tùy ý, nhưng rõ ràng đều đang diễn trò, nếu anh không đoán sai vừa nãy Thân vương Adair hẳn cũng bị tách ra, bọn họ có quy tắc có mục đích, môi mỏng của Bùi Nghiêu khẽ mím, Bettina muốn làm gì?

Việc ngoài ý muốn nho nhỏ không hề làm loạn kế hoạch của Bettina, ả cười khổ nói: “Tôi biết, ngài vẫn đang ghi hận thằng bé ngốc nghếch Anthony phải không? Tôi nghĩ tôi nên giải thích chuyện năm xưa một phần nào đó, Anthony hoàn toàn bị Thượng tướng Matthew lừa gạt, thật ra…”

“Phu nhân.” Bùi Nghiêu ngắt lời Bettina, bình tĩnh trần thuật, “Nếu tôi nhớ không nhầm Hoàng Thái tử Điện hạ còn lớn tuổi hơn tôi, mà năm nay tôi cũng đã 36 tuổi rồi.”

Câu “thằng bé ngốc nghếch” vừa nãy giống như một bạt tai tát lên mặt Bettina, thú lượng tử mèo Ba Tư của Bettina xấu hổ thé lên một tiếng, Bettina tận lực trấn an thú lượng tử của mình, cũng mắng tên nói với mình Bùi Nghiêu làm người lương thiện trong lòng trăm ngàn lần, Bettina lấy khăn tay chấm khóe mắt, cố gắng bình tĩnh lại, xấu hổ nói: “Trong mắt của người mẹ, đứa con có lớn thế nào cũng vẫn là trẻ con… Tôi hiểu sự bất mãn của ngài, không sao, nếu như ngài còn oán khí gì, xin phát tiết với tôi hết đi.”

Bettina cười khổ nói: “Sau khi Anthony đi tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Có lẽ là lỗi Anthony phạm phải quá nhiều, cho nên ông trời mới trừng phạt chúng tôi như vậy, tôi muốn tận lực bù đắp, có lẽ cũng không thể có được sự tha thứ của các ngài, nhưng ít nhất lòng tôi sẽ an yên một chút.”

Giọng điệu Bettina rất thành khẩn, lời nói cũng rất mê người, đáng tiếc một chữ Bùi Nghiêu cũng không tin, Bùi Nghiêu không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, hơi cúi đầu nói: “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

“Thiếu tướng.” Bettina gọi Bùi Nghiêu lại, bất đắc dĩ nói: “Ngài nhất định phải lạnh lùng thế sao? Tôi chỉ muốn chuộc tội thay đứa con trai đáng thương của tôi mà thôi, được… tôi biết ngài rất bận, tôi trực tiếp thể hiện thành ý với ngài, được không?”

Tuy kịch bản bị Bùi Nghiêu làm xáo trộn, nhưng cơ hội có thể đối mặt nói chuyện với Bùi Nghiêu rất khó có, Bettina không thể bỏ qua, đành phải tiếp tục, ả cười hiền hòa: “Không rõ ngài có biết hay không, tôi có một cặp cháu trai cháu gái sinh đôi là dẫn đường, năm nay chúng nó đã 16 tuổi, sắp có thể tốt nghiệp ở Tháp Ngà, tôi mong muốn nối sợi dây tơ hồng cho ngài và một đứa trong hai chúng nó, được không?”

“Nếu ngài cảm thấy hứng thú, thậm chí tôi có thể sắp xếp cho mọi người gặp mặt một lần.” Bettina dịu dàng nói, “Burch giống tôi, Angel giống phụ thân nó, tuy rằng không muốn khoe khoang, nhưng nói về tướng mạo tôi nghĩ chúng nó có thể làm ngài hài lòng… Thiếu tướng, ngài là một lính gác, một lính gác vô cùng cường đại, ngài nên kết hợp với một vị dẫn đường, như vậy có thể làm ngài trở nên mạnh mẽ hơn, những lính gác như ngài không nên độc thân, việc này cũng là tổn thất của Đế quốc, chẳng phải sao?”

Bùi Nghiêu nghe vậy có chút ngơ ngẩn, Bettina tự cho là đã đắc thủ, trong lòng càng trở nên kiên định, dẫn dắt từng bước: “Chỉ cần ngài gật đầu, chẳng bao lâu nữa ngài có thể kết hợp với một vị dẫn đường rồi… Ngài rõ hơn tôi hiện giờ dẫn đường khan hiếm bao nhiêu, ngưỡng cửa để có thể tham gia tiệc xem mắt mỗi năm đều đang cao lên, nếu dựa theo quy định đăng ký, không biết ngài phải đợi bao lâu đâu.”

“Nói thật ra thì, tôi cũng rất đồng ý với quan điểm của ngài và Điện hạ Alan, tôi cũng không coi trọng tiệc xem mắt, cho nên tôi vẫn luôn hy vọng có thể tự mình tìm cho Burch và Angel một lính gác đáng tin cậy, mà tôi cũng hy vọng có thể gửi ngài chút bồi thường, việc này…” Bettina cười khuyên giải, “Việc này chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”

Bettina nhạy cảm nắm bắt được sự biến hóa rất nhỏ trong mắt Bùi Nghiêu, chậm rãi nói: “Nếu ngài lo lắng không dễ ăn nói với Điện hạ Alan… tôi sẵn lòng loại trừ mọi khó khăn vì ngài, dù sao sắp xếp một sự cố ngẫu nhiên cũng không khó, tôi có thể nghĩ cách để ngài đến Tháp Ngà một chuyến, ngài có thể bất ngờ gặp được một đứa ngài thích trong chúng nó, có lẽ nó đang trong thời kỳ phát tình, ngài bị ép đáp lại pheromone của nó, viết nên một câu chuyện đẹp, việc này cũng rất dễ nói cho qua, có đúng không?”

Bùi Nghiêu thầm rùng mình, cuối cùng đã hiểu rõ dụng ý của Bettina.

Bùi Nghiêu theo bản năng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nếu hôm nay mình từ chối… cảnh tượng Bettina vừa nói có trở thành hiện thực hay không?

Mặc dù Bùi Nghiêu tự thấy sức khống chế của mình cực mạnh, nhưng anh cũng không dám cam đoan trong tình huống không có thuốc an thần ở cùng một phòng với một dẫn đường đang phát tình có xảy ra chuyện gì hay không, thú tính của người dị năng đã khắc sâu vào xương tủy, lúc trước ở trên tàu Ngọc Trai, không dấu hiệu Alan là do anh tiêm thuốc an thần như tự hủy diệt mình, nhưng nếu thật sự ở trong tình huống không phòng vệ bị người phụ nữ này tính kế…

Bùi Nghiêu không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo, chỉ thành lập quan hệ kết hợp ngắn ngủi với Alan, mình đã gần như không thể từ chối yêu cầu của Alan, Bùi Nghiêu không thể tưởng tượng hiệu quả đó sẽ lớn đến mức nào sau khi chân chính kết hợp.

Bettina muốn mượn dẫn đường để moi được bí mật của Alan từ chỗ mình.

Trong nháy mắt mạch suy nghĩ của Bùi Nghiêu trở nên rõ ràng dị thường, câu hỏi mình cùng Alan khổ sở suy nghĩ tìm tòi không ra câu trả lời trong nhiều này cuối cùng cũng có đáp án, Bùi Nghiêu không để ý đến Bettina đang im lặng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Alston đã nói là nói hoài không dứt, tuy đều là các vấn đề bình thường Alan thích nghe, nhưng không hiểu sao hôm nay Alan bất giác sốt ruột, không đợi Alston nói xong Alan đã vô cùng thất lễ xoay người đi tìm Bùi Nghiêu.

“Điện hạ.”

Ra khỏi đại sảnh đi chưa được mấy bước Alan đã nhìn thấy Bùi Nghiêu, Alan lập tức yên tâm lại, cười trách cứ: “Thích trò chuyện với Thân vương Adair đến vậy à?”

“Không…” Trong lòng Bùi Nghiêu có chút hoảng loạn, anh cố gắng bình ổn tâm tình, sau khi do dự mấy giây thì kiên định nói, “Điện hạ, xin hãy… công khai quan hệ của chúng ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.