Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 42



Alan ngẩn ra: “Sao vậy?”

Bùi Nghiêu nhìn người xung quanh, Alan hiểu ý, gật đầu nói: “Đi theo em.”

“Dạ tiệc đã sắp bắt đầu, tụi nó muốn đi đâu vậy?” Phu nhân Jenny đứng từ xa nhìn hai người đi mất, quay đầu nhìn Alston nghi hoặc nói, “Chuyện này là sao?”

Alston mang thâm ý khác liếc nhìn bóng dáng của hai người một cái, nở nụ cười không trả lời.

Trong phòng khách nhỏ trên lầu ba hành cung Efoda, Alan dùng lệnh nội bộ tắt tất cả camera giám sát xung quanh, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là sao?”

Bùi Nghiêu ổn định tâm trí, thấp giọng nói: “Tôi nghi ngờ… tôi nghi ngờ Bettina đã biết gì đó, bà ấy muốn có được thứ gì đó từ chỗ tôi.” Bùi Nghiêu nhắm mắt hít sâu một hơi, kể lại lời Bettina nói lúc nãy cho Alan.

“Tôi không rõ bà ấy đã biết được bao nhiêu, nhưng tôi có thể khẳng định, bà ấy chắc chắn chỉ cần khống chế được tôi, sẽ có thể gián tiếp khống chế ngài.” Bùi Nghiêu nhìn Alan, trong mắt hiện lên vẻ hổ thẹn, “Điện hạ… tôi, tôi không thể cam đoan có đánh mất bản tính sau khi bị bà ấy tính kế hay không.”

“Câm miệng!” Alan bị Bettina làm ghê tởm, chán ghét nói, “Không tồn tại loại khả năng này!”

Thế mà Bettina lại cam lòng, muốn dùng cặp dẫn đường song sinh cháu mình đến cám dỗ Bùi Nghiêu, Alan cười lạnh mấy tiếng: “Được… bà ta muốn đấu với em, để bà ta đến đi! Em sợ bà ta?!”

“Rốt cuộc ngài có biết… sau khi bí mật đó bị công khai sẽ như thế nào không?!” Bùi Nghiêu cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh một chút, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn mang theo run rẩy, “Nếu để người khác biết ngài là dẫn đường, ngài… chẳng những ngài sẽ lập tức mất đi quyền kế thừa hoàng vị, mà tất cả những nỗ lực trước đó cũng sẽ sụp đổ!”

Chỉ tưởng tượng một chút thôi là Bùi Nghiêu đã không thể chịu nổi, trước nay anh chưa từng hận bản thân đến vậy, lúc trước anh không hề cảm thấy việc mình biết được bí mật của Alan có là gì, anh thậm chí cảm thấy rất may mắn, mình hiểu Alan hơn người khác, có thể bảo vệ ngài ấy tốt hơn, nhưng chính vào lúc nãy, Bùi Nghiêu đột nhiên vô cùng tức giận mình biết sự tình.

Anh cảm thấy xấu hổ vì trở thành điểm yếu của Alan.

Bùi Nghiêu siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Bettina cũng chưa ám chỉ với tôi cái gì, cũng chưa muốn thăm dò gì tôi, điều này nói lên rằng ít nhất đến bây giờ bà ấy cũng chưa nghĩ đến mức ấy, bà ấy chỉ ý thức được chỉ cần lôi kéo được tôi, là có thể biết được thứ bà ấy muốn biết, có lẽ do năm đó trên tàu Ngọc Trai tôi làm không đủ sạch sẽ, có lẽ có chuyện gì gần đây làm bà ấy nổi lên lòng nghi ngờ, nhìn chung… tốt nhất là lập tức công khai quan hệ của chúng ta, việc này vốn cũng là kỳ vọng của Bệ hạ, như vậy Bệ hạ sẽ càng yên tâm về ngài, cũng có thể làm cho Bettina hết hy vọng, bà ấy sẽ không phí sức lực để lôi kéo tôi nữa, bí mật của ngài cũng sẽ không…”

“Thiếu tướng.” Alan cắt ngang phân tích của Bùi Nghiêu, lạnh lùng nói, “Anh có từng nghĩ đến, có lẽ Bettina còn ngu hơn anh tưởng tượng, sau khi chúng ta công khai quan hệ bà ta vẫn muốn chó cùng rứt giậu, bất chấp nguy cơ bị Alston bóp chết, muốn đi nước cờ hiểm này như trước? Nếu thật sự đến ngày đó, anh lại muốn làm gì?”

Bùi Nghiêu ngưng một lát, bình tĩnh nói: “Tôi đã nghĩ tới rồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ kết thúc tính mạng của mình trước khi mọi chuyện xảy ra.”

Trái tim của Alan giống như bị một con dao cùn đâm mạnh vào, đau đến mức hắn lập tức đỏ mắt.

Bùi Nghiêu sẽ không bao giờ nói dối mình, chỉ cần anh nói ra, anh sẽ làm được.

Mười năm trước, vì bí mật này Bùi Nghiêu đã im lặng chống chọi với khổ hình trong 3 tháng đằng đẵng ở ngục giam trên đảo Tiên Nữ, mười năm sau, vẫn là vì bí mật này, Bùi Nghiêu đã sẵn sàng mang theo nó xuống địa ngục bất cứ lúc nào.

Bên ngoài cửa sổ sát đất pháo hoa bùng lên đầy trời, vô số ánh sao phản chiếu trong con ngươi màu xanh nước biển của Alan, hắn nhìn sâu vào mắt của Bùi Nghiêu, giọng nói khản đi: “Thiếu tướng, ngài còn dám nói ngài không yêu em à?”

Bùi Nghiêu hé miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.

“Anh còn dám nói không yêu em không?” Alan tiến đến từng bước nhìn chằm chằm vào hai mắt của Bùi Nghiêu, cố gắng kiềm nén nỗi nghẹn ngào trong cổ họng, “Anh còn dám nói anh không yêu em không? Anh dám nói không?!”

Bùi Nghiêu không thể tránh né, anh gần như không có cách nào khống chế ái tình sâu đậm chực trào ra trong lòng, đến bước này, còn nói không yêu, chính bản thân Bùi Nghiêu cũng không thể tin nổi.

Vì người trước mặt này, Bùi Nghiêu quay lưng với tín ngưỡng từ nhỏ đến lớn, vứt bỏ tự tôn và cả bản thân, một đôi mắt, một trái tim đều là ngài ấy, chỉ có ngài ấy.

Bùi Nghiêu kiềm nén mấy bận, nước mắt lăn xuống, cắn răng nói: “Phải… tôi yêu ngài, đã… đã yêu từ rất lâu.”

Không ai muốn thất thố như thế trước mặt người mình yêu thương sâu đậm, Bùi Nghiêu siết chặt nắm tay, nghẹn ngào lặp lại không ngừng giống như cam chịu: “Tôi yêu ngài, tôi yêu ngài, tôi yêu ngài…”

Bùi Nghiêu nói một câu trong lòng của Alan lại đau đớn thêm một chút, Alan không kiềm nén được, cúi đầu chặn môi Bùi Nghiêu.

“Nhớ kỹ lời vừa nói…” Alan tách môi ra, nhìn Bùi Nghiêu đầy thâm tình đến mức gần như biến thái, lẩm bẩm: “Nhớ kỹ… anh đã nói, anh yêu em, vĩnh viễn không cho phép thay đổi, không thể thay đổi, cho dù là bao nhiêu năm, anh cũng phải yêu em như ngày hôm nay, biết chưa…”

Bùi Nghiêu nghẹn ngào gật đầu, Alan vội vã tìm kiếm bờ môi của Bùi Nghiêu, hôn anh thật sâu.

Không biết qua bao lâu hai người tách ra tuy vẫn chưa thỏa nỗi lòng, đây không phải là nụ hôn đầu tiên của hai người, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hôn sâu, nhưng chỉ duy nhất lần này, hai người đều cảm thấy có gì đó khác, Alan thật sự không có cách nào dời mắt khỏi mặt của Bùi Nghiêu, hắn gần như hận không thể nhét Bùi Nghiêu vào trong máu xương của mình, triệt để dung hợp người làm cho hắn thương làm cho hắn yêu làm cho hắn nhớ mãi không quên tâm trí không yên này thành một phần của mình.

“Quên mấy lời mê sảng anh vừa nói đi.” Alan say mê cọ môi của Bùi Nghiêu, thấp giọng cảnh cáo, “Đừng để em nghe thấy mấy lời nhảm nhí không có trách nhiệm như vậy nữa, cả con người cả tính mạng của anh đều là của em, anh dám đụng vào bản thân một chút thôi, em sẽ làm cho anh hối hận cả đời…”

Bùi Nghiêu gật đầu theo bản năng, nhưng trong lòng vẫn lo nghĩ chuyện của Bettina, Alan nhìn ra sự bất an của anh, bật cười nói: “Thiếu tướng, ngài cho rằng ngài hiện giờ còn dễ bị pheromone của mấy dẫn đường nhỏ bé ấy mê hoặc sao?”

Bùi Nghiêu hoang mang nhìn Alan, Alan cưng chiều hôn xuống ấn đường của Bùi Nghiêu, nói: “Tuy chỉ là kết hợp ngắn ngủi, nhưng ngài đã bị em dấu hiệu, trong cơ thể của ngài đã có pheromone của em… Giống như các dã thú dùng mùi của mình để đánh dấu lãnh thổ vậy, dã thú càng mạnh mẽ, mùi của nó càng nồng đậm, đất đai nó đã đánh dấu, mưa dầm nắng dội cũng không dễ dàng rửa trôi, các dã thú nhỏ yếu khác càng không thể đánh dấu lại.”

Alan cười tự phụ: “Sau khi bị em dấu hiệu, có lẽ ngài đã có được khả năng miễn dịch với tất cả các dẫn đường khác rồi.” Ý là, sẽ không có dẫn đường nào cường đại hơn Alan.

Bùi Nghiêu không khỏi ngây ra, sau một lúc lâu mới nói: “Nói vậy là…”

“Nói vậy là, hiện giờ ngài hối hận cũng vô dụng.” Alan mỉm cười bảo, “Là tự ngài nói với em, muốn công khai quan hệ của chúng ta, mà vừa nãy chúng ta đã thổ lộ với nhau, bây giờ công khai là hợp tình hợp lý.”

Bùi Nghiêu vẫn còn chìm đắm trong nỗi bồi hồi ban nãy, lúc này đây anh không có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu gì của Alan, Bùi Nghiêu gật gật đầu, công khai đi, việc này cũng có lợi với Alan.

Alan còn lưu luyến cảm giác vừa nãy, hắn không ngừng hôn môi Bùi Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Đừng quan tâm phía Bettina, em sẽ xử lý.”

Bùi Nghiêu nhíu mày: “Ngài định xử lý như thế nào?”

“Yên tâm, em sẽ không làm chuyện cực đoan gì đâu, xử lý thế nào… em sẽ để Alston xử lý.” Alan cười lạnh một tiếng, “Lão già kia… đây là chuyện ông ta đã tính kế từ sớm.”

Bùi Nghiêu khựng lại, đột nhiên hiểu ra.

Lúc trước anh vẫn từng nghi ngờ, Alston không phải là kiểu người sẽ bị tình cảm chi phối, huống hồ hắn cũng không sủng ái Bettina đến thế, tại sao đột nhiên thả lỏng ràng buộc với Bettina, truy xét đến tận cùng, Alston đã sớm nhìn thấu kế hoạch của Bettina.

Việc Alan từ chối công khai quan hệ của hai người trước đó vẫn luôn vướng mắc trong lòng Alston, hắn đã thất vọng về Anthony, lại nghĩ đến mình vẫn còn một đứa con trai nhỏ, tuy cậu con nhỏ mạnh hơn cậu con lớn nhiều, nhưng nó kiệt ngạo bất tuân quá mức, mà điều duy nhất có thể làm cho cậu con nhỏ kiêng kị, cũng chỉ có Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu thầm than trong lòng, mấy ngày nay anh vẫn luôn để tâm đến Bettina, hoàn toàn không ngờ đến, người cầm lái chân chính phía sau là Alston.

Tuy lần này Alston vẫn là kẻ thắng, nhưng hiếm thấy là Alan lại chẳng thấy thế nào cả, chưa nói đến việc Alston chỉ thuận tiện nhận được chút lợi ích, mà cho dù ông ta thật sự hãm hại mình chuyện gì thì Alan cũng không để ý.

Alan có thù tất báo tính toán thiệt hơn cả đời, nhưng vào hôm nay, cái gì hắn cũng không để ý, ai thích sao thì cứ thế đấy, hắn lười quan tâm, cũng căn bản không có tâm tư để quan tâm.

Bởi vì hôm nay Thiếu tướng Bùi Nghiêu hắn cưng chiều lâu như vậy yêu lâu như vậy cuối cùng đã đáp lại hắn, Bùi Nghiêu đã nói, anh yêu mình.

Alan lận đận cả một đời, nhưng hôm nay hắn đột nhiên mang lòng biết ơn, biết ơn ông trời đã ban tặng Bùi Nghiêu cho mình.

Alan nhìn về phía biển sao đầy trời bên ngoài cửa sổ, nếu Hoàng hậu Marian có nhìn thấy, có lẽ cũng sẽ an lòng phải không?

Tuy rằng cũng thức tỉnh thành một dẫn đường, nhưng hắn không khuất phục số mệnh, đối mặt với ái tình, hắn cũng không khuất phục trước thú tính của người dị năng, hắn và Bùi Nghiêu, là lưỡng tình tương duyệt.

Không có ai biết rằng Alan chấp niệm với bốn chữ này nhiều bao nhiêu.

Đối với Bùi Nghiêu, lơi lỏng một chút hắn sợ người chạy mất, siết chặt một chút hắn lại sợ lặp lại bi kịch của cha ông, hắn cẩn thận dè dặt, hắn khổ tâm tiến đến từng bước, chính là vì Bùi Nghiêu có thể thật lòng thật dạ nói với hắn một câu, tôi yêu em.

Mà vào hôm nay, người yêu nhẫn nhục lại thâm tình của hắn làm được rồi.

—–

Toi khóc tiếng Mán cho chap này: (((((( cuối cùng cũng tiến thêm được một bước: ((((((

Có bài này hợp với chap này lắm nè: (((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.