Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 92



Alan cố ý để Bùi Nghiêu nghỉ ngơi thêm vài ngày, vừa lén thay anh cắt bớt không ít công việc, còn ra mặt từ chối khéo thỉnh cầu thăm bệnh của Hoàng thất và các quý tộc, mỗi ngày Bùi Nghiêu ăn ăn ngủ ngủ, lại có Alan bầu bạn, khí sắc tốt lên rất nhiều.

“Phu nhân Jenny muốn đến thăm anh, nhưng em đoán anh cũng không muốn phiền đến cô, cho nên không để cô vất vả qua đây.” Sau khi dùng bữa trưa Alan và Bùi Nghiêu cùng nằm trên đi-văng hình tròn ngoài ban công đọc sách, Alan vừa lật sách vừa nói, “Cô rất kiên quyết… cuối cùng em vẫn hứa khi nào chúng ta về Chủ tinh sẽ ở lại phủ của cô một thời gian cô mới thôi.”

Bùi Nghiêu ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Phải về Chủ tinh? Điện hạ, đã sắp đến mùa xem mắt, sợ là chúng ta không có thời gian đến chỗ Điện hạ Jenny.”

“Em chỉ thuận miệng đồng ý, khi nào thì chưa biết.” Alan cười khẽ, “Đợi mùa xem mắt kết thúc đã, gần phủ của cô có một trang trại dâu tây, hẳn anh sẽ thích.”

Bùi Nghiêu cười, quay sang nói: “Phía sao Tara thì sao? Bây giờ tôi đã khỏi hẳn, ngài… phải quay lại không?”

“Không, em đã nói với Alston, sau khi chủ trì mùa xem mắt xong em mới quay lại bắt tay vào chuyện bên đó.” Alan cười, “Tình hình bên đó hơi phức tạp, có chút hóc búa, không phải ngày một ngày hai là giải quyết được, vẫn nên đợi đến sau này từ từ làm.”

Nhớ đến hình hình khi thảo luận với Alston trước đó Alan nhịn không được bật cười, Alston cho rằng mình tham lam, chỗ nào cũng muốn chiếm lợi ích, chửi ầm lên một trận sau đó bất đắc dĩ đồng ý, hết cách, hiện giờ hảo cảm của người Tara đối với vị Hoàng Thái tử Điện hạ là Alan gần như tăng vọt, phái ai khác đi đều không được, Alston cũng biết mùa xem mắt bên này không thể không có Alan, chỉ đành tức giận đồng ý.

“Vậy…” Bùi Nghiêu buông sách xuống, do dự rồi thấp giọng cầu xin, “Lần tới đi, có thể dẫn tôi theo không?”

Alan nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu có chút ngại ngùng, rũ mắt thì thầm: “Ngài đã nói, hối hận vì lần này không dẫn tôi đi.”

Nếu là chuyện khác, do dù có khó khăn bao nhiêu, chỉ cần là Bùi Nghiêu đề xuất Alan cũng sẽ không nói hai lời, nhưng hiện giờ Alan còn không dám xác định Bùi Toàn đã chấp nhận mình hay chưa, trong tình hình này mà dẫn Bùi Nghiêu đến sao Tara vẫn vô cùng nguy hiểm, lỡ như đến lúc đó Bùi Toàn giở trò, bắt giữ Bùi Nghiêu ở lại… Alan căn bản không dám nghĩ tiếp.

Địa hình Tara đặc thù, Bùi Toàn đã sống ở đó nhiều năm, nếu ông ta muốn giấu Bùi Nghiêu đi chắc mình lật cả Tara lên cũng không thể tìm được Bùi Nghiêu trở về, Alan không muốn mạo hiểm.

Thấy Alan lộ vẻ chần chừ Bùi Nghiêu lập tức giải thích: “Xin lỗi, đây là việc công, tôi không nên ảnh hưởng đến ngài, tôi… ngài xem như tôi chưa nói gì đi.”

Lòng Alan tê rần, bất đắc dĩ cười nói: “Nghĩ cái gì thế…”

Alan nắm lấy tay Bùi Nghiêu, nghĩ một thoáng rồi nói: “Em chỉ đang nghĩ đến khí hậu bên đó, nói thật… xem xét đến vấn đề sức khỏe em thật sự không muốn để anh đến đấy, bức xạ bề mặt rất lớn, trong tình huống không có bảo hộ căn bản không thể sinh tồn trên mặt đất, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng lớn, trên người anh nhiều vết thương cũ, em không muốn anh đến mấy nơi như vậy.”

Bùi Nghiêu nghe vậy trong lòng ngọt lên, cúi đầu cười nói: “Ngài đang nói hoàn cảnh nơi đó không tốt với người từng đi lính ở lực lượng dã chiến à?”

“Anh đã không giống như trước.” Alan nghiêng đầu đi hôn lên bên tai của Bùi Nghiêu: “Người đã có gia thất, phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.”

Bùi Nghiêu nhịn không được phản bác: “Ngài cũng là người có gia thất…”

“Hả? Em có gia thất?” Alan nháy mắt mấy cái, cười khẽ, “Là ai vậy?”

Bùi Nghiêu cười cười không tiếp lời, Alan cố ý chọc anh, không lâu sau lại kéo chủ đề đi hướng khác, đến cuối cùng cũng không nói rõ là khi đi đến sao Tara lần nữa có dẫn Bùi Nghiêu theo hay không.

Sau khi đùa giỡn trong chốc lát Bùi Nghiêu hơi mệt, Alan rút gối mềm lót sau người mình ra cho Bùi Nghiêu gối, dỗ dành: “Ngủ trưa một lát.”

Bùi Nghiêu nhắm mắt nằm nghiêng người xuống, không lâu sau đã ngủ mất.

Thú lượng tử rồng của Bùi Nghiêu cũng hơi mệt, lười biếng lăn một vòng trên thảm bên cạnh đi-văng tròn, Alan bình thản cười, giơ giơ tay, rồng lớn ngoan ngoãn bơi đến, gác đầu lên lòng bàn tay của Alan.

Alan nhẹ nhàng vuốt ve vảy trên đầu rồng lớn, thú lượng tử rồng híp mắt lại, thích ý nằm bò bên cạnh Alan, Alan nhìn thú lượng tử rồng mà ngơ ngẩn xuất thần, lát sau thầm thở dài, sau khi giải quyết vấn đề lần này, hắn nhất định sẽ không lừa gạt Bùi Nghiêu nữa.

Cùng lúc đó, trên tinh hạm Tisiphone trong không gian gần tinh vực của Alice, Camplin cha qua mấy lớp kiểm tra, xuất hiện trong khoang tàu khu trung tâm.

“Chào ngài.” Camplin cha cúi người, nói đầy thành khẩn, “Nhiều lần nhận được ân huệ của ngài, lần này vẫn là lần đầu tiên gặp ngài, xin hãy nhận tấm lòng cảm tạ của tôi…”

Người ngồi trên ghế điều khiển đeo mặt nạ sắt, vì dùng máy biến âm nên giọng nói hơi chói tai: “Alston vẫn luôn giám sát người trong gia tộc của ông, lần này ông đến gặp tôi, chắc chắn không có vấn đề chứ?”

“Xin ngài yên tâm, tôi dùng danh nghĩa thăm hỏi chị gái sắp từ trần của tôi để xin tạm thời rời Chủ tinh, tinh hạm nhỏ tôi vốn dùng cũng đã khởi hành theo lộ trình ban đầu.” Camplin cha vồn vã giải thích, “Hơn nữa con gái tôi cũng luôn bầu bạn bên cạnh Bệ hạ để tâm giúp tôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

Người mặt sắt hơi gật đầu, Camplin cha thổn thức nói: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ lần nữa… Ngay vào hôm qua, số tinh tệ gia tộc tôi nợ quốc khố cuối cùng cũng đã được trả hết.”

Người mặt sắt không tỏ ý kiến gì, phất phất tay nói: “Không có gì, đây là thứ ông nên nhận được.”

Camplin cha liên tục nói cảm ơn, lắc đầu nói: “Từ khi Điện hạ Anthony bị lưu đày đến nay, gia tộc chúng tôi đã chịu đủ ức hiếp sỉ nhục, các đồng minh và thông gia cũ đều đang cố gắng phân rõ ranh giới với chúng tôi, chỉ có ngài, trước đó chưa từng nhận được bất cứ hỗ trợ gì từ chúng tôi, lại bằng lòng vươn tay giúp đỡ trong lúc này, phần ân tình này tôi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.”

“Tôi không cần ông biết ơn tôi bao nhiêu, mọi người đều có nhu cầu của riêng mình mà thôi.” Giọng nói của người mặt sắt bình tĩnh, thản nhiên nói, “Ông biết rõ tôi muốn gì, nói đi, kế hoạch thế nào?”

Camplin cha lộ vẻ khó xử, cười khổ nói: “Tôi rất sẵn lòng tận tâm vì ngài, chẳng qua muốn hoàn thành yêu cầu của ngài thật sự rất khó… Đương nhiên, chúng tôi đang cố gắng dốc hết sức mình, trước mắt tôi và con trai tôi đã định ra một kế hoạch sơ bộ.”

“Qua một tháng nữa là đến mùa xem mắt năm nay, không biết ngài có rõ hay không, cái gọi là mùa xem mắt, từ ban đầu thật ra là một cuộc thi được tổ chức kéo dài 12 ngày cho các dẫn đường, nội dung kiểm tra 7 ngày đầu không có gì đáng nói, đều là một số hạng mục kiểm tra với mục đích là để sàng lọc ra các dẫn đường có thân thể không thích hợp tiến hành dấu hiệu, 5 ngày sau mới là kiểm tra chân chính, về nội dung… năm nay thay đổi khá nhiều, tôi không chắc lắm, đây cũng không phải là trọng điểm chúng ta phải quan tâm.” Camplin cha ngưng một lát lại tiếp tục nói, “Trọng điểm là, trong 5 ngày này, theo thông lệ, các lính gác đã thông qua xét duyệt xem mắt sẽ vào Tháp Ngà, đương nhiên, năm nay thêm một Alice.”

“Ngài biết đấy, gần như không có dẫn đường nào bị sàng lọc ra từ bài kiểm tra này, ít nhất là tôi chưa từng nghe nói, cho nên Tháp Ngà thường mời các lính gác vào Tháp Ngà sớm để tham quan bài kiểm tra của các dẫn đường, mục đích là để bọn họ có thể gặp được dẫn đường mình ngưỡng mộ trước thời hạn, dù sao thời gian một tuần của vũ hội xem mắt cũng quá ngắn.” Camplin cha lộ ra nụ cười mỉm hiểu nhưng không nói với người mặt sắt, “Hơn nữa việc này cũng có lợi ích khác… Một bộ phận lính gác đã có người họ yêu thích trước đó, quan sát trong những ngày này cũng có thể làm bọn họ đưa ra quyết định trước, trong vũ hội có kiên định với quyết định trước đó của mình hay không.”

Người mặt sắt gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Camplin cha cúi đầu nói: “Đây là thời cơ tốt nhất, kế hoạch của chúng tôi là sau khi lính gác tới Alice sẽ nghĩ cách thải một lượng lớn thuốc kích tình của dẫn đường, lúc đó bài kiểm tra đang tiến hành được một nửa, trong học viện toàn là dẫn đường chưa bị dấu hiệu và lính gác độc thân, hiệu quả… có thể tưởng tượng được.”

Camplin cha cười nhìn người mặt sắt, thấp giọng nói: “Ngài đã nói, cần tôi tạo ra một cuộc hỗn loạn lớn, để ngài có thể yên tâm thực hiện kế hoạch của ngài, tôi tính tới tính lui, đây hẳn là cơ hội tốt nhất sắp tới.”

Người mặt sắt im lặng trong chốc lát, nói: “Được.”

Tim của Camplin cha đập thình thịch, nghĩ đến tin tức thăm dò được từ ngục Bradman lão gần như không khống chế được niềm hưng phấn của mình, người mặt sắt dường như cũng cảm nhận được sự khác thường của Camplin cha, nhíu mày nói: “Chẳng qua địa điểm không thể chọn tại Alice, đổi thành Tháp Ngà.”

Trong lòng Camplin cha lộp bộp một tiếng, lão cố gắng thu lại vẻ mặt, bình tĩnh nói: “Tháp Ngà thành lập nhiều năm, cảnh giới nghiêm ngặt, sắp đặt sự cố ở đó khó hơn rất nhiều so với Alice, để giảm bớt phiền phức không cần thiết, tôi cho rằng…”

“Tôi biết ông đang nghĩ gì.” Người mặt sắt lạnh lùng nói, “Ông muốn nhân cơ hội này để báo thù Hoàng Thái tử và Thái tử phi, để những cực nhọc trong một năm nay của họ thành công dã tràng, nhưng rất tiếc, tôi không có ý định dính dáng vào cuộc tranh chấp ngai vàng của các ông, người tôi muốn đối phó từ đầu đến cuối chỉ có một mình Alston, tôi rất rõ mùa xem mắt lần này thật ra cũng là một cuộc so tài giữa thế lực mới do Hoàng Thái tử đại diện và thế lực cũ do Alston đại diện, so với Alice không mấy liên quan, hỗn loạn ở Tháp Ngà mới là thứ tôi thật sự mong muốn.”

Camplin cha hết cách, lão đắn đo một lúc, gật đầu nói: “Được, nhưng Hoàng Thái tử Điện hạ là giám khảo của cuộc kiểm tra lần này, có khả năng cũng sẽ xuất hiện ở Tháp Ngà, vậy… nếu thời cơ không thích hợp, có phải cũng phải né tránh cậu ta?”

Người mặt sắt lắc đầu nói: “Vậy thì không cần.” Alan cũng không phải là giáo viên hay nhân viên quản lý của Tháp Ngà, Tháp Ngà xảy ra sơ xuất thất trách to lớn không liên quan đến hắn, nếu chỉ trong Tháp Ngà… Không ảnh hưởng đến toàn cục.

Camplin cha thầm thở phào một hơi, cúi người nói: “Vậy tôi sẽ tiến hành bố trí dựa theo ý tưởng này, chẳng qua…” Camplin cha có chút xấu hổ cười, “Có thể chúng tôi vẫn cần một ít tài trợ của ngài…”

Người mặt sắt gật đầu: “Sẽ có người liên lạc với ông.”

Camplin cha gật đầu liên tục, lúc sắp xoay người rời đi lại hoàn hồn, đăm chiêu hỏi: “Xin lỗi tôi mạo phạm, tôi… có phải tôi quen ngài không? Tại sao tôi có cảm giác như đã quen biết?”

Người mặt sắt lạnh lùng nói: “Làm tốt công việc của ông.”

Camplin tự làm mất mặt, nhưng không thấy xấu hổ gì, cười trừ đi ra.

Sau khi tàu con thoi của Camplin cha rời khỏi tinh hạm, cửa ngầm sau khoang chính mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng vội vã đi ra, nôn nóng hỏi: “Ông ta vừa nói… ông ta vừa nói đến Bùi Nghiêu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.