Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 96



Cuộc thi bảy ngày đầu qua nhanh vô cùng, sau khi báo cáo kiểm tra thân thể của Alice được xem xét thì được thông qua toàn bộ, ngày thứ 7 các lính gác thông qua xét duyệt dồn dập tiến vào Alice, bắt đầu chuẩn bị cho vũ hội xem mắt 5 ngày sau.

“Nồng độ pheromone của dẫn đường trong không khí tại Alice quá cao, những lính gác độc thân kia có thể nổi điên bất cứ lúc nào, nhất định phải giám sát bọn họ chặt chẽ, mỗi ngày tiêm thuốc an thần đúng giờ đúng liều lượng.” Trước khi đi Alan dặn dò tỉ mỉ các giáo viên của Alice, “Không cần sợ đắc tội mấy lính gác đó, kẻ có hành vi gây rối, trực tiếp xử lý theo quy định an ninh ngay tại chỗ, không cần đợi mệnh lệnh của tôi.”

Một vị giáo viên hơi có tuổi trả lời: “Xin hãy yên tâm, bình thường nếu dẫn đường không đáp lại, chỉ đơn thuần là lính gác phát tình thì rất dễ xử lý.”

Alan gật đầu, nhìn về phía Bùi Nghiêu, nở nụ cười nói: “Em đi chút rồi về, có việc gì cứ nói với em.” Ở trước mặt đông người, có rất nhiều lời không tiện nói, Alan cười với Bùi Nghiêu, nắn nắn tay anh rồi xoay người lên tinh hạm.

“Nghe nói… sau khi mùa xem mắt kết thúc ngài và Hoàng Thái tử Điện hạ sẽ thành hôn, phải không?” Đợi sau khi Alan đi khỏi một nữ giáo viên trẻ nhịn không được trêu đùa Bùi Nghiêu, “Xem ánh mắt của Hoàng Thái tử Điện hạ lúc nhìn ngài, chắc là đợi không nổi nữa rồi.”

Tính tình của Bùi Nghiêu ôn hòa, bình thường các giáo viên không dám làm càn với Alan, nhưng thi thoảng sẽ nói đùa cùng anh vài câu, khóe miệng của Bùi Nghiêu mang ý cười, dời chủ đề nói: “Xin các vị nhớ kỹ lời dặn dò của Điện hạ, ai làm việc nấy, đi thôi.”

Mọi người cười vài tiếng, nhao nhao cười chúc mừng mấy câu, rồi tự ai nấy đi. Sau khi mọi người đi hết Bùi Nghiêu mới quay đầu tiếp tục nhìn về hướng đi của tinh hạm của Alan, nhìn một lúc lâu sau đó mới quay về văn phòng làm việc của mình.

Mấy tiếng sau, Alan đúng giờ đến sao Tháp Ngà.

“Điện hạ.” Viện trưởng Tháp Ngà mới nhậm chức Katrina dẫn theo các vị giáo viên thuộc tầng lớp cao của Tháp Ngà đợi ở cảng từ sớm, Katrina mỉm cười hành lễ với Alan, “Hoan nghênh ngài đến.”

Alan bắt tay Katrina, nhận hoa tươi của mấy đứa bé, chào hỏi sơ vài câu rồi cùng lên đĩa bay nhỏ.

“Phó Viện trưởng Bùi Nghiêu nhắc về ngài với tôi nhiều lần, anh ấy nói ngài đối xử với mọi người hòa nhã, tấm lòng từ bi, khác hoàn toàn với Viện trưởng tiền nhiệm.” Alan mỉm cười, “Tôi rất vui mừng, sự xuất hiện của ngài đã đuổi đi hắc ám hung hiểm cho Tháp Ngà.”

Trên mặt Katrina mang nét cười, từ đầu đến cuối khiêm tốn rụt cằm lại, nghe vậy cúi đầu nói: “Mọi việc đều nhờ vào những hành động tích cực để giành lấy quyền lợi cho dẫn đường của ngài trong một năm nay, tôi chỉ xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất mà thôi, không có tôi, cũng sẽ có người khác, mọi người đều hiểu rõ, các vấn đề ở Tháp Ngà tồn tại đã lâu, loại bỏ trật tự cũ, sáng tạo trật tự mới là chuyện không sớm thì muộn, tôi rất vinh hạnh, có thể cùng ngài và Phó Viện trưởng chứng kiến khung cảnh này.”

Một hồi khen tặng thỏa đáng của Katrina làm Alan khá vừa lòng, Alan nghĩ đến kết quả điều tra lúc trước của mình, chần chừ nói: “Tôi nhớ rất nhiều năm trước ngài từng là giáo viên tại Tháp Ngà, sau đó lại điều chuyển đến chỗ khác, là vì…”

Katrina hiểu ra, bình thản nói: “Né tránh Catherine mà thôi, tuy tôi không dám tự xưng mình là một người vô cùng chính trực, nhưng cũng không thể đồng ý bừa với một số hành động của bà ấy, lúc đó bà ấy là Viện trưởng, tôi chỉ là một giáo viên bình thường, về chức vị đấu không lại bà ấy, lại nhìn không vừa mắt cách làm của bà ấy, đành phải rời đi.”

Katrina nhìn Alan mà ngẩn ngơ xuất thần, giống như nhớ đến đủ loại chuyện rất lâu trước kia, một lúc sau bà rũ mắt khẽ nói: “Điện hạ, có rất nhiều người mong muốn đi theo ngài mở ra cục diện mới giống tôi, xin ngài nhất định phải tiếp tục kiên trì.”

Alan bình thản cười. “Tất nhiên.” Katrina từng làm giáo viên ở Tháp Ngà mấy mươi năm, trong những năm này phỏng chừng đã kết không ít thù với Catherine, mãi đến cuối cùng im lặng rời đi, đến bây giờ, phu nhân Catherine tôn quý tao nhã từng khống chế Tháp Ngà trong lòng bàn tay đã thành quỷ dưới họng súng, mà Katrina thất bại ngày trước lại yên ổn ngồi lên vị trí này, không thể nói là không mỉa mai.

“Sau khi đến học viện mời ngài giám sát hội trường thi trước tiên, nếu ngài có thêm thời gian để kiểm duyệt những chỗ khác vậy càng vinh hạnh cho chúng tôi.” Katrina nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, tươi cười nói, “Sau đó sẽ mời ngài nghỉ ngơi một lát, theo thông lệ, vào giữa trưa khi Bệ hạ tuyên bố chính thức bắt đầu mùa xem mắt năm nay, chúng ta có thể tiến hành bài kiểm tra thứ nhất.”

Alan gật đầu, tùy tiện nói: “Tôi rất mong chờ.”

“Phụ thân, tên kia liên lạc với con.” Cùng lúc đó tại Chủ tinh, mắt của Camplin con đỏ lên, vội vã xông vào thư phòng của Camplin cha, cắn răng nói, “Hắn… hắn bảo chúng ta sau nửa đêm hẵng ra tay.”

Camplin cha khép sách trong tay lại, tháo kính mắt xuống nói: “Nửa đêm… chính là giữa trưa của Tháp Ngà và Alice, rất tốt.”

“Nhưng…” Camplin con tức giận đỏ bừng mặt, siết nắm tay nói, “Hắn, hắn khinh người quá đáng! Lại đổi lời yêu cầu chúng ta nhất định phải tránh Alan ra! Nói phải đợi sau khi nó rời Tháp Ngà mới hành động!”

Camplin cha thầm rùng mình, đứng dậy nhíu mày nói: “Chuyện này là vì cái gì?! Trước đó chẳng phải chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa rồi à? Không, không đúng, có phải con đã làm hắn nổi lòng nghi ngờ không? Lúc trước ba đã thăm dò hắn, hắn không biết Alan là dẫn đường!”

Camplin con sốt ruột giậm chân: “Loại chuyện này sao con có thể không cẩn thận, hắn nói một khi hành động trong Tháp Ngà nhất định sẽ loạn thành một mớ, khi hỗn loạn có thể sẽ gây hại đến Alan, cho nên bảo chúng ta nhất định phải tránh Alan!”

Lần này ngay cả Camplin cha cũng mơ hồ, thất thanh nói: “Hắn quan tâm đến sống chết của Alan như vậy để làm gì?!”

“Điều này con cũng không rõ!” Camplin con gần như sắp phát chứng nóng nảy, “Hắn nói giữ Alan lại, hắn còn kế hoạch tiếp theo, kế hoạch gì?! Nếu hắn đã hận Alston đến vậy, tại sao không giết luôn Alan? Có trời mới biết vì hành động lần này con đã dốc hết bao nhiêu tâm huyết! Đợi đến lúc Alan xuất hiện, bây giờ hắn lại…”

“Được rồi!” Camplin cha hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Chắc chắn hắn không biết chuyện của Alan, hắn chỉ không tin tưởng chúng ta, cho rằng chúng ta sẽ thừa cơ loạn lạc mà gây hại đến tính mạng của Alan…”

Camplin con tức giận nói: “Cho dù làm Alan bị thương thì đã sao? Chúng ta bị hắn sai khiến như chó lâu đến vậy, hắn nói cái gì con làm cái đó, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta thu hoạch chút lợi ích?! Chúng ta hốt hoảng lo sợ nhiều ngày như vậy chính là vì hiện tại, bây giờ hắn nói một câu, chúng ta sẽ bỏ kế hoạch, dựa vào cái gì?!”

Camplin cha quét mắt nhìn Camplin con, thấp giọng trách mắng: “Bình tĩnh một chút.”

Camplin con chán nản ngồi lên trên ghế, cắn răng nói: “Từ đầu đến cuối hắn chưa từng tin tưởng chúng ta! Nhân thủ và thuốc đều bị hắn đưa đi rồi, hắn… từ ban đầu hắn đã không tính đến việc giao toàn quyền cho chúng ta! Hắn vốn coi chúng ta như chó để đùa giỡn!”

“Vì hành động lần này, con còn cố ý mai phục người của con vào Tháp Ngà…” Gia tộc Camplin sa sút lụn bại như hiện giờ, Camplin con chờ mong ngày này đã lâu, bây giờ đột nhiên bị báo dừng gã gần như sắp phát điên, Camplin con nghiến răng nghiến lợi nói, “Bọn chúng đều là lính gác độc thân gần một thế kỷ, nếu Alan phát tình trước mặt bọn chúng, con đã tưởng tượng được cảnh tượng đó hấp dẫn thế nào, Hoàng Thái tử Điện hạ bình thường cao cao tại thượng ai cũng không đặt vào mắt, Hoàng tử Điện hạ chính thống do Hoàng hậu Marian sinh ra… nếu bị một đám lính gác cưỡng gian luân phiên, nếu tin tức này truyền ra ngoài…”

[đcm toi phải thiến thằng nàyyyyyyyyyyyyyyyyyyy]

“Đủ rồi!” Camplin cha nghiêm giọng cắt đứt suy tưởng của Camplin con, nổi giận nói: “Bây giờ nghĩ những thứ này có ý nghĩa à? Nhanh nghĩ làm sao để cứu vãn!”

Camplin con thất thanh nói: “Cứu vãn như thế nào? Hắn đã nói không cho phép chúng ta…” Camplin con đột nhiên sững ra, ngơ ngác nói, “Không, không đúng, tại sao chúng ta phải nghe theo hắn…”

Camplin cha hận rèn sắt không thành thép liếc gã: “Hắn đã trở mặt với chúng ta, con để tâm đến hắn làm gì? Hắn không cho ra tay, con không thể ra tay à?”

Camplin con cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vì hưng phấn quá mức nên hai tay của gã run lên không ngừng, gã nuốt nước miếng nói: “Ý của ngài là…”

“Khi hắn cố ý xác định rõ không cho phép ba ra tay ở Alice ba đã biết không đúng, nên đã giữ lại đường lui.” Camplin cha hơi híp mắt lại, thấp giọng nói, “Ngoại trừ phòng thí nghiệm con biết kia, ba đã bí mật chế tạo một lô thuốc ở một xưởng sản xuất dưới lòng đất khác.”

Mắt của Camplin con dần dần trợn to, mừng vui điên cuồng nói: “Thật sao? Ở đâu? Ngài… ngài chuẩn bị làm thế nào?”

Camplin cha không trả lời, lão siết nắm tay, nhắm mắt nói: “Lần này, chúng ta phá phủ trầm châu* rồi… Lén dùng thuốc cấm, chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ để Alston bắn chết, cho nên chỉ có thể thắng, không thể thua.”

*đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng) – Theo QT

Học viện Tháp Ngà, Katrina cười mời Alan ngồi ở vị trí trung tâm trong hội trường, Katrina chờ mong nói: “Nghe nói năm nay Bệ hạ sẽ làm thêm một bước trình bày và nêu triển vọng hướng đến lợi ích của dẫn đường, chế độ của mùa xem mắt năm sau chắc sẽ càng nhân tính hơn, càng hoàn thiện hơn.”

Alan nghiêng đầu qua cười đúng lúc, để cho nhiếp ảnh gia chụp được hình ảnh hắn và Katrina vui cười trò chuyện, Katrina hiểu ý, cười nói: “Năm nay phóng viên tới cực kỳ nhiều, mọi người đều rất mong đợi những tiến triển của năm nay.”

Alan lười biếng gác tay lên tay vịn, chán ngán chờ đợi lời mở đầu 10 năm như 1 của Alston, trong lòng không ngừng nhớ đến Bùi Nghiêu, có lẽ do dạo gần đây nhiều việc, Alan luôn cảm thấy hoảng hốt khó hiểu, Alan thầm bực dọc, lại đợi thêm một lúc lâu hình ảnh 3D trên lễ đài chính mới từ từ mở lên, hình ảnh của Alston dần dần xuất hiện trên lễ đài chính.

Alston mỉm cười với mọi người: “Vô cùng vui mừng, lại đến mỗi năm một lần…”

Hình ảnh của Alston đột nhiên mờ đi, Alan nhíu mày, hình ảnh lập tức nhảy lên không theo quy luật, mấy giây sau, hình ảnh đột nhiên biến mất, loa rải rác ở các góc trong hội trường cùng lúc phát ra tiếng dòng điện chói tai, Katrina vô cùng kinh hoảng, miễn cưỡng nói với Alan: “Xin lỗi, là sai sót của tôi…” Katrina tỉ mỉ chuẩn bị cho mùa xem mắt lần này đã lâu, như thế nào cũng không ngờ được sẽ xuất hiện loại vấn đề này, bà lau mồ hôi lạnh thấm ra trên trán, lấy bộ đàm của nhân viên công tác hỏi: “Sao lại thế này? Lập tức loại bỏ sự cố!”

Phía bên kia bộ đàm là giọng nói nôn nóng của nhân viên công tác: Chúng tôi, chúng tôi cũng không biết đây là chuyện gì, hệ thống xảy ra vấn đề, cưỡng chế tắt cũng không được, chúng tôi, chỗ chúng tôi…

Alan nghe được loáng thoáng lời của nhân viên công tác, nhíu mày nhìn Katrina, sắt mặt Katrina tái xanh, nghiêm túc nói: “Cho dù là vấn đề gì, tôi lệnh cho cậu lập tức…”

“Zi———————”

Tiếng dòng điện chói tai lại vang lên, Katrina sốt ruột nhìn về lễ đài chính, lại phát hiện hình ảnh 3D được mở lên lần nữa, Katrina thừ người nhìn, đã… sửa xong rồi sao?

Hình ảnh 3D dần dần rõ nét, sau nỗi thảng thốt ban đầu các phóng viên trong hội trường bắt đầu chụp ảnh điên cuồng, sợ bỏ lỡ một màn này.

Alan gắt gao siết chặt nắm tay, gần như sắp cắn vỡ răng.

Ánh mắt của Bùi Toàn trong hình ảnh 3D bình tĩnh nhìn mọi người, y trầm giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Bùi Toàn, Sư đoàn 769 Quân Viễn chinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.