Nghịch Tập Trọng Sinh Để Em Chủ Động!!!

Chương 11: 11: Có Ý Kiến Thì Cứ Nói Ra




Mộ Cẩn Y không thèm để ý tới cô ta, cô lập tức đi đến trước phòng ngủ của quản gia Lê rồi gõ cửa.
Quản gia Lê đã bị Mộ Giai Kỳ cùng Thôi Uyên Uyên mua chuộc.

Mặt ngoài, bà ta tỏ ra cung kinh với Mộ Cẩn Y nhưng trên thực tế, bản thân chỉ nghe lời của hai người kia.

Bởi vì thỉnh thoảng Mộ Giai Kỳ sẽ ban tặng cho bà ta một ít ơn huệ.

Lâu dần, dĩ nhiên trong lòng nghiêng về phía hai mẹ con Mộ Giai Kỳ.
Bà ta nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng giả bộ không nghe thấy, vẫn nằm ngủ trên giường của mình.

Mộ Cẩn Y gõ ba cái, không ai phản ứng, cô lấy di động ra gọi điện: “Cho hai người tới đây.”
Năm phút sau, hai vệ sĩ xuất hiện ở phòng khách: “Cô cả, xin hỏi cô có điều gì cần dặn dò?”
Mộ Cẩn Y chỉ vào cánh cửa phòng của quản gia Lê: “Đạp tung cánh cửa này ra.”
Sắc mặt Mộ Giai Kỳ chợt thay đổi, vội vàng bước tới ngăn cản: “Cẩn Y, cháu đang làm gì thế? Có thể quản gia đang ngủ nên không nghe thấy.

Dì có chìa khóa, để dì mở cửa cho cháu là được, đừng đá cửa.”
“Không, tiếng mở cửa quá nhỏ, tôi sợ bà ta không nghe thấy.” Mộ Cẩn Y nói xong, ra hiệu bằng mắt với vệ sĩ.
Vệ sĩ hiểu ý, giây tiếp theo, anh ta nhấc chân lên đạp tung cánh cửa kia.
Quản gia Lê vẫn luôn trốn trong phòng lắng nghe động tĩnh trực tiếp bị dọa đến ngây ngốc.
Thật ra, vừa rồi lúc đám người kia đưa đồ tới, bà ta cũng có mặt tại đó, hơn nữa chính bà ta còn phụ trách mở cửa.

Chẳng qua, lúc đó quản gia Lê nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mộ Giai Kỳ và Thôi Uyên Uyên thì biết hai người đó không thích những thứ này của Mộ Cẩn Y.


Cho nên bà ta vội vàng trốn đi, không muốn dọn dẹp cho cô.
Bà ta nghĩ đã muộn như vậy rồi, dù tối nay mình không sắp xếp người thu dọn thì Mộ Cẩn Y cũng sẽ chẳng làm thế nào được cả.

Dù sao, cô cũng không quản lý mọi chuyện trong nhà này.

Như vậy có thể thấy trong lòng bà ta cực kỳ khinh thường Mộ Cẩn Y.
Huống chi, trước kia Mộ Giai Kỳ cũng có ý tỏ rõ với bà ta, nếu như sau này hai mẹ con họ làm chủ nhân của cái nhà này thì chắc chắn sẽ cho bà ta không ít chỗ tốt.

Quản gia Lê nhận được hứa hẹn như vậy, tất nhiên lòng dạ sẽ thiên vị.
Nếu là ngày thường, Mộ Cẩn Y nhất định sẽ không quản những chuyện này.

Bởi vì hai mẹ con Mộ Giai Kỳ sẽ sắp xếp tốt chúng cho cô.

Đối với cô mà nói, buổi tối hay buổi sáng thu dọn cũng không quan trọng lắm.
Nhưng bây giờ lại khác, cô cảm thấy đã đến lúc phải dọn dẹp ngôi nhà này sạch sẽ một chút rồi.

Cô nhớ kiếp trước, đám người làm trong nhà này ai nấy đều nghe lời dì hai và Thôi Uyên Uyên.

Khi ấy, cô bận rộn công việc nên cũng lười để ý tới những việc này.

Bây giờ cô đã trọng sinh trở lại, sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Đây là nhà của cô, nếu như người làm trong ngôi nhà này không đứng về phía cô thì sẽ gây bất lợi cho mình.
Sau khi cánh cửa bị đạp ra, Mụ Cẩn Y đứng trước cửa phòng của quản gia Lê.

Cô nhìn bà ta rồi lạnh lùng ra lệnh: “Bà đi gọi tất cả mọi người tới đây thu dọn đồ đạc giúp tôi.”
“Cô cả, đã muộn như này rồi, mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Ngày mai hẵng thu dọn những thứ đó của cô được không?” Tuy rằng quản gia Lê bị dọa sợ nhưng bà ta mau chóng bình tĩnh lại.

Bà ta cho rằng Mộ Cẩn Y vô cớ gây sự khi bắt mình đi làm những việc kia vào giờ này.
“Sao thế? Lời nói của tôi vô dụng hả?” Mộ Cẩn Y nhìn bà ta, cả khuôn mặt lạnh lẽo như băng vụn.
Quản gia Lê trông thấy dáng vẻ này của cô thì sợ đến mức chân hơi run rẩy.

Lúc này, bà ta cũng không màng mình là người của ai nữa, sợ Mộ Cẩn Y không vui sẽ kêu hai tên vệ sĩ vạm vỡ cường tráng sau lưng tới dạy dỗ mình.

Bà ta vội vàng nói: “Tôi...!tôi đi làm ngay đây.”
Không lâu sau, tất cả người làm đều bị gọi tới.

Nhà họ Mộ chỉ có ba vị chủ nhân nên thật ra người làm trong nhà cũng không nhiều, cộng thêm thợ làm vườn, đầu bếp,...!Tổng cộng cũng chỉ có mười người.
Mười người này đều là nữ, bởi vì ba người nhà họ Mộ đều là phụ nữ.


Nếu như người làm là nam ít nhiều cũng hơi bất tiện.

Vì vậy, ngay cả đầu bếp nhà họ cũng là nữ.
Sau khi đám người đó bước vào, tất cả đều nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng.

Ánh mắt Mộ Cẩn Y nhìn lướt qua khuôn mặt của họ.

Cô chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra tâm tư của những người này.

Có một số thật sự sợ hãi cô, vài người lại tỏ ra cung kính với cô, số ít thì giả bộ sợ sệt.

Sau khi cô nhìn thoáng qua họ một lượt, đột nhiên căn dặn Mộ Giai Kỳ: “Dì hai, lát nữa dì tính lương cho quản gia Lê.

Kể từ bây giờ, bà ta đã không còn là người giúp việc cho nhà họ Mộ nữa.”
Ngay khi Mộ Cẩn Y vừa dứt lời, cả hiện trường đều trở nên im ắng.

Quản gia Lê ngơ ngác một lúc lâu rồi không vui kêu gào: “Cô cả, tại sao cô lại muốn đuổi việc tôi? Tôi đã làm sai gì chứ?”
“Bởi vì tôi không thích bà, không muốn nhìn thấy bà.

Bà cảm thấy lý do này được không?” Mộ Cẩn Y không thèm nhìn bà ta, lời thốt ra có thể khiến người ta tức chết.
“Cô...” Quả nhiên quản gia Lê tức đến uất nghẹn.

Còn đám người kia vẫn luôn cúi đầu, lắng nghe câu nói này của Mộ Cẩn Y, cơ thể bất giác run lên.
“Cẩn Y, quản gia Lê cũng là người làm lâu năm trong nhà rồi.

Cháu đột nhiên đuổi việc bà ấy như vậy sẽ khiến những người khác lạnh lòng, hay là...”
“Dì hai, ý của dì là, trong cái nhà này tôi còn không thể có được thứ mình yêu thích hả? Tôi không thích người này, cũng phải ép mình giữ lại cho chướng mắt à? Mỗi ngày tôi vất vả làm việc như vậy là vì điều gì chứ?”
“Chuyện này...”
“Dì hai, sáng mai tôi không hy vọng sẽ trông thấy người này, cứ làm vậy đi.” Mộ Cẩn Y nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía đám người đang xếp thành một hàng kia.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người của thím Trần: “Thím Trần, kể từ bây giờ, thím chính là quản gia của nhà họ Mộ tôi, tiền lương gấp đôi.”
Đời trước, thím Trần là người duy nhất từng nhắc nhở cô, khuyên cô đừng ở bên cạnh Trang Đông Quân.

Bà ấy nói rằng anh ta không hề xứng đôi với cô.
Nhưng lúc đó, cô yêu đương mù quáng, hoàn toàn không nghe lời thím Trần nói nên mới dẫn tới bi kịch như vậy.
Thím Trần là người làm lâu năm trong nhà, từ lúc ba mẹ cô vẫn còn sống bà ấy đã làm giúp việc trong nhà.

Vì vậy, có lẽ bà ấy là người duy nhất không bị hai mẹ con Mộ Giai Kỳ mua chuộc.
Cô còn nhớ đời trước, thím Trần bị Mộ Giai Kỳ đuổi đi, nói rằng bà ấy phải về nhà chăm cháu, không thể tiếp tục ở lại.

Kiếp trước, cô cũng không quan tâm lắm đến thím Trần nên lúc Mộ Giai Kỳ nói chuyện này với cô, cô cũng không để bụng lắm.

Bây giờ ngẫm kỹ lại, bà ấy nào có về quê trông cháu chứ? Rõ ràng là hai mẹ con này không chứa nổi bà ấy.
Thím Trần không ngờ tới việc Mộ Cẩn Y đột nhiên cất nhắc mình.

Cả người bà ấy hơi ngây ra, một lát sau, thím Trần mới khẽ nói: “Cô cả, tôi...”
“Thím Trần, thím là người làm lâu năm trong nhà này, bàn về thâm niên, thím còn nhiều hơn bất cứ ai.

Để thím làm quản gia là thích hợp nhất.”
Ánh mắt Mộ Cẩn Y lại quét qua khuôn mặt của mấy người kia: “Có ai có ý kiến gì không? Có thì cứ nói ra.”
“Cô cả, tôi cảm thấy cô làm như vậy rất vô lý, quản gia Lê đang làm rất tốt, tại sao nói đuổi là đuổi ngay được?: Một bác gái trung niên lấy hết can đảm lớn tiếng hỏi.
Mộ Cẩn Y cũng không thèm xem bà ta, mà nhìn về phía Mộ Giai Kỳ: “Dì hai, để người này cũng đi cùng quản gia Lê đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.