Nghịch Tập Trọng Sinh Để Em Chủ Động!!!

Chương 17: 17: Nên Tới Lúc Rồi




Ngay sau đó, chỉ thấy chiếc xe hất đuôi một cái rất đẹp, giống như cơn gió nhanh chóng băng qua góc cua, bắt đầu phóng nhanh trên đường thẳng.
“Chết tiệt…” Giang Luật không nhịn được chửi tục một câu, sắc đỏ cũng dần trở lại trên khuôn mặt Lãnh Cao Tuấn.
Vừa rồi anh cảm giác nhịp tim của mình gần như ngừng đập, trong lòng anh thật sự vừa yêu vừa hận Mộ Cẩn Y.
Anh yêu động tác xinh đẹp tuyệt vời khi nãy cô bẻ cua qua đường.
Thế nhưng cũng cực kỳ hận hành vi bạt mạng vừa rồi của cô, làm cho anh hốt hoảng lo sợ.

Anh đã sống hai mươi sáu năm, chưa từng có khoảnh khắc nào sợ hãi như vậy.
Anh đang nghĩ, nếu Mộ Cẩn Y xảy ra chuyện gì, đoán chừng anh sẽ kéo Bạch Chu chôn chung.

Đừng trách anh không nói đạo lý, ngay cả lý trí anh còn không có thì nói đạo lý kiểu gì?
Sau khi Mộ Cẩn Y băng qua góc cua đầu tiên, Bạch Chu đã bị bỏ lại đằng sau khá xa, kết quả của trận tranh tài đã định.

Mặc dù Bạch Chu ở phía sau liên tục dốc sức tăng tốc nhưng rốt cuộc vẫn không đuổi kịp Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y băng qua hết góc cua này đến góc cua khác, cuối cùng về đích trước Bạch Chu vài trăm mét, trên trường đua vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mộ Cẩn Y cởi mũ bảo hộ, Lãnh Cao Tuấn bước dài tới ôm cô xuống xe.


Cô còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị anh mạnh mẽ ngăn lại.
Anh hung Uyên Uyên ép đôi môi cô, Mộ Cẩn Y đau đến mức nước mắt muốn ứa ra.
Hoảng sợ và vui sướng tột độ, hai cảm xúc cực hạn này xen lẫn vào nhau khiến tim Lãnh Cao Tuấn đập như sấm động.

Mộ Cẩn Y bị anh ôm trong lòng có thể cảm nhận rõ lồng ngực anh vẫn đang run lên.
Mộ Cẩn Y vất vả lắm mới được tự do, cô vừa định nói chuyện thì đã nghe thấy Lãnh Cao Tuấn gầm lên: “Con bé chết tiệt này, em có biết suýt chút nữa đã hù chết ông đây rồi không!”
Mộ Cẩn Y sờ lên đôi môi còn đau âm ỉ, bất lực nhìn anh: “Không phải bảo anh tin tưởng em rồi sao?”
“Em còn muốn lý luận nữa đúng không?” Lãnh Cao Tuấn tức giận.
Mộ Cẩn Y mấp máy môi, không nói gì.

Chỉ là ánh mắt lên án kia khiến Lãnh Cao Tuấn chột dạ.
Được rồi, đúng là anh không đủ tin tưởng cô, ai có thể ngờ một người cuồng công việc còn biết đua xe chứ? Rốt cuộc cô còn có chuyện gì mà anh không biết nữa đây?
Lãnh Cao Tuấn còn định nói gì đó thì Mộ Cẩn Y đột nhiên lên tiếng: “Anh có thể đi lấy tiền đặt cược rồi.”
Lãnh Cao Tuấn nghe xong, ánh mắt lập tức dừng trên người Bạch Chu vừa mới xuống xe.

Bạch Chu đối diện với ánh mắt kia của Lãnh Cao Tuấn, cơ thể run lên dữ dội, thằng cha này không phải thật sự muốn đánh gãy xương sườn của anh ta đấy chứ?
“Ha…”
Lãnh Cao Tuấn cười khẽ một tiếng, Bạch Chu nghe vào tai, sởn hết cả gai ốc.
“Bạch Chu, cậu cảm thấy chúng ta thực hiện vụ cá cược ở đâu thì tốt hơn?” Lãnh Cao Tuấn đi về phía anh ta, cười như không cười hỏi.
“Anh Lãnh, chuyện cá cược này thật ra cũng chỉ là nói đùa thôi, sao tôi dám giành phụ nữ với anh đúng không? Tôi thấy cô ấy trông giống học sinh cấp ba nên muốn trêu chọc chút thôi, không phải thật sự muốn giành với anh đâu.

Hay là tôi đưa anh chiếc xe thể thao mà tôi mới nhận được vào tuần trước nhé?”
Vừa nghĩ đến phải bị đánh, Bạch Chu vẫn thấy sợ.

Dù sao, đánh gãy xương sườn cũng không phải chuyện người bình thường có thể chịu đựng đâu.
Lãnh Cao Tuấn cười lạnh: “Bạch Chu, cậu có tin những lời cậu nói không?”
“Lãnh gia, anh Bạch đã đồng ý tặng anh một chiếc xe thể thao rồi, anh cần gì phải tính toán chi li? Lần này bỏ qua đi.” Đám bạn ăn chơi của Bạch Chu tới hát đệm.
“Đúng đó Lãnh gia, mọi người đều là bạn bè, cần gì phải làm cho khó coi?”
“…”

“Thối lắm, rốt cuộc là ai làm cho khó coi? Vừa rồi lúc công khai cướp phụ nữ của anh em thì sao không cảm thấy khó coi? A Ngôn, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, muốn đánh thì đánh mạnh tay vào.” Giang Luật nghe không nổi nữa, lên tiếng cắt ngang những người kia.
Tần Phúc và Tân Quý cũng lạnh lùng nhìn Bạch Chu, dáng vẻ nếu Lãnh Cao Tuấn động thủ thì bọn họ cũng sẽ tự mình ra tay.
Ngày thường Lãnh Cao Tuấn đã không ưa những hành vi của Bạch Chu, cậu ta không chọc đến mình còn tốt, nhưng bây giờ đã khiêu khích anh thì sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cậu ta được?
Huống hồ, hôm nay có bao nhiêu người ở đây, anh đánh cho Bạch Chu tàn phế thì ai có thể nói gì?
“Bạch Chu, cậu bớt nhiều lời đi, trận đòn hôm nay cậu không tránh được đâu.”
Lãnh Cao Tuấn nói xong, nhấc chân đá về phía Bạch Chu…
“A…” Bạch Chu hét lên thảm thiết, gần như truyền ra khắp trường đua.
Nhà họ Lãnh.
Đôi vợ chồng ngồi đối diện vợ chồng Lãnh Bác Văn là ba mẹ của Bạch Chu, bởi vì Bạch Chu bị thương phải nhập viện nên ba mẹ Bạch Chu tìm tới cửa.
“Tổng Giám đốc Lãnh, Lãnh Cao Tuấn nhà ông đánh con trai tôi bị thương nặng, bây giờ nó vẫn đang nằm trong bệnh viện đây.

Tôi nghĩ Tổng Giám đốc Lãnh nên cho tôi một lời giải thích về chuyện này.” Ba của Bạch Chu sắc mặt âm u, lạnh lùng nói.
Lãnh Bác Văn nâng chung trà lên, chậm rãi ung dung uống một ngụm: “Tổng Giám đốc Bạch, mấy đứa nhỏ này gây gổ đánh nhau mà thôi.

Đây là chuyện của bọn chúng, sao không để chúng nó tự giải quyết? Dù sao cũng đều là người trưởng thành cả rồi, tôi cảm thấy bọn nó có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Ba Bạch còn chưa lên tiếng, mẹ Bạch ở bên cạnh ông đã không nhịn được: “Tổng Giám đốc Lãnh nói nghe nhẹ nhàng đơn giản quá, người nằm trong bệnh viện không phải con ông, đương nhiên ông có thể nói vậy.

Ông không thấy tình trạng thê thảm của con tôi đâu, xương sườn bị đánh gãy hết, ra tay thật sự quá tàn nhẫn rồi, đây là thù hận sâu cỡ nào chứ?”
Lãnh Bác Văn thản nhiên liếc bà ta một cái, sau đó nhìn về phía ba Bạch, nhàn nhạt nói: “Số lần con trai tôi đánh nhau từ nhỏ đến lớn còn nhiều hơn những vụ làm ăn mà tôi đàm phán, cũng chịu không ít tổn thương từ nặng đến nhẹ.

Mỗi lần như vậy là tôi phải đến nhà người khác làm loạn à?”

Ba Bạch nghe những lời này chỉ cảm thấy đau tim, thầm nghĩ, đương nhiên ông không đến nhà người khác náo loạn rồi.

Lần nào cũng là con người ta bị thương nặng hơn con ông, người khác không đến cửa gây rối là đã không tệ rồi.
Mẹ Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng ba Bạch đã nói trước: “Tổng Giám đốc Lãnh, trẻ con gây gổ với nhau tôi không so đo, nhưng bây giờ đã không còn là trò đùa trẻ con nữa rồi.

Con tôi bị gãy ba cái xương sườn, sự việc này nếu báo lên tòa…”
“Tổng Giám đốc Bạch, chuyện này đầu đuôi còn chưa làm rõ, ông chắc chắn con ông vô tội à?” Sắc mặt Lãnh Bác Văn cũng trầm xuống.
“Cho dù như thế nào, đánh người khác bị thương nặng là không đúng.” Mẹ Bạch bắt được cơ hội để nói, vội vàng lên tiếng.
Diêu Bội Sam liếc nhìn mẹ Bạch, cười nhạt: “Mấy câu của bà Bạch sao lại khiến người ta khó nghe lọt tai như vậy chứ? Bà cho rằng chuyện này là con tôi sai đúng không? Nhưng tôi tin tưởng con trai tôi, trước giờ nó sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.”
“Bà Lãnh nói vậy là muốn bao che sao? Tôi đã nói sao Lãnh Cao Tuấn lại ngông cuồng như thế, hóa ra là bà Lãnh nuông chiều mà ra.”
“Không, tôi và bà không giống nhau, tôi là người phân rõ phải trái, cho dù gặp chuyện gì thì tôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Còn các người thì sao? Các người đã biết rõ chưa? Hay cứ đến nhà người khác đòi giải thích?”
Diêu Bội Sam không đợi mẹ Bạch lên tiếng đã nhìn về phía quản gia, nói: “Quản gia, gọi điện thoại bảo cậu chủ trở về.”
Lúc này, trong sân truyền đến tiếng xe, quản gia vội vàng nói: “Bà chủ, có lẽ là cậu chủ trở về, tôi ra xem một chút.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.