Ngô Sở Úy nhanh chóng bắn khỏi người Trì Sính, hai con mắt trợn to phát ra ánh sáng quái dị trong bóng đêm.
"Sao lại là anh?"
Câu này không nói còn tốt, nói rồi mặt Trì Sính càng hung.
"Để cậu thất vọng rồi đúng không?"
Ngô Sở Úy máy móc há miệng: "Thất vọng thì không có, chỉ là có hơi... kinh sợ!"
Nói xong chữ "sợ", quay đầu bỏ chạy, vừa bước được một bước, cổ áo đã bị túm lấy, nâng lên làm cho chân cũng lơ lửng trên không, giống như chiếc compa bị người ta quay về. Không muốn mặc người xâu xé, Ngô Sở Úy còn trả lại hai chiêu cho Trì Sính, nắm đấm vung ra cứng cỏi vô cùng, bắp đùi đảo qua hùng dũng khí thế, tiếc rằng không có tác dụng, căn bản không chạm được vào Trì Sính.
Trì lão gia nhẹ nhàng khống chế Ngô Sở Úy, ấn mạnh lên bàn khám bệnh, đè chặt cứng rồi bắt đầu lột quần.
Ngô Sở Úy vặn vẹo giãy dụa trên bàn khám rộng rãi, giống như một con rùa bị lật ngược, liên tục ngửa người ngồi dậy, chính là dậy không nổi. Mắt thấy quần sắp bị lột xuống, Ngô Sở Úy liều mạng túm chặt cổ tay Trì Sính.
"Đây là nhà người khác, anh đừng làm bậy!"
Mắt hổ đen kịt của Trì Sính nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, "Nếu cậu đã không xem mình là người ngoài, thì hà tất tôi phải xem mình là người lạ? Ngoan ngoãn nhếch mông để tôi thao năm lần, có thể tha cho cậu không chết."
Trì Sính đưa năm ngón tay ra lắc lắc trước mặt Ngô Sở Úy, sau đó lật mu bàn tay lại, bốp một tiếng đánh lên mông Ngô Sở Úy. Tiếp theo kéo quần đến tận gót chân, chưa cởi hẳn ra, hai tay kẹp chặt đùi ấn lên bàn.
Ngô Sở Úy vội mở miệng: "Trì Sính, anh dừng lại trước đi, tôi nói này, chuyện này không thể đâu!"
Đang nói thì mông bị cắn, cần cổ ngưỡng lên, cổ họng nổi lửa, lời sau đó cũng mang theo run rẩy.
"Tôi nói... nghiêm túc đó... Trì Sính... bảo bối... tiểu Trì Trì... Trì đại gia!... Trì đại thiện nhân!... Anh dừng lại trước nghe tôi nói... tôi thật sự có nỗi khổ mà... hu hu..."
Nếu đổi lại là người khác, bị bắt ngay tại trận, còn dám ồn ào như thế, Trì Sính sớm đã quất cho một roi, nhưng người kêu khổ liên mồm một khi biến thành Ngô Sở Úy, hắn thật sự không nhẫn tâm nổi.
Cánh tay vẫn ấn chặt, hỏi: "Cậu có nỗi khổ gì?"
Ngô Sở Úy tuôn nỗi khổ tâm ra: "Một nhân viên trong công ty của tôi nói với tôi, một người bạn của cậu ta vì để cho đàn ông làm mặt sau quá nhiều lần, hiện tại bị rò hậu môn. Thảm lắm! Trên mông có hai cái lỗ luôn! Anh nói xem nếu tôi biến thành như thế thì làm sao đây?"
Khóe môi Trì Sính xuất hiện một nụ cười không dễ phát giác: "Không sao, hai cái lỗ tôi càng thích, có thể thay phiên thao. Thao hư một cái rồi đổi sang cái khác, vậy thì không cần phải đợi ngày ngày thế nữa."
Trong lòng Ngô Sở Úy nổi lửa! Người kiểu gì đây? Lấy tâm bệnh của người khác làm trò vui!
"Vậy anh đi tìm rò vương trong phòng bệnh của họ đi! Trên mông của cậu ta có bảy cái lỗ, có thể mỗi ngày đổi một cái, một tuần lễ cũng không bị lạnh nhạt. Hơn nữa mỗi cái đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ, dùng trạng thái sung mãn nhất để nghênh đón anh!"
Rõ ràng là lửa giận công tâm mới phun ra câu này, tự cho rằng mình nói rất mạnh bạo, rất châm chích, rất đả thương, không ngờ lại khiến Trì Sính vui vẻ.
Trì Sính không biết phải nói gì mới tốt, hàng này đáng yêu đến mức hắn phải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm nát, nhai thành bã rồi nuốt vào bụng, mới có thể chứng minh hắn yêu thích bao nhiêu.
Lấy gel bôi trơn ra khỏi túi, sờ xuống dưới của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy giật bắn, thế nhưng đến có chuẩn bị trước! Lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trì Sính, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ. Ồn ào nửa ngày hóa ra đã sớm biết tôi sẽ đến, cố ý chơi trò bắt rùa trong lu.
Thao thao thao thao thao!
Một ngón tay không chút dự báo chui vào, đâm đến chỗ ngứa của y.
"Ưm... ưm... sướng quá..."
Miệng run rẩy, lại bắt đầu kêu sướng
Trước khi Khương Tiểu Soái xuống xe, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có một chút dấu vết khả nghi nào, mới yên tâm mở cửa xe.
Đứng trước cửa phòng khám, vừa định dùng chìa khóa mở cửa, đột nhiên phát hiện cửa bị mở, bên trong có động tĩnh.
Không tốt, có chuyện!
Khương Tiểu Soái tì lên cửa nghe ngóng, hình như là tiếng gõ lên bàn, binh binh binh, tiếng gõ dày đặc, có tiết tấu lại mạnh mẽ.
Trong lòng giật nảy, không phải là có trộm chứ?
Trong ngăn kéo của bàn khám bệnh còn đựng hai bình hương kích dục nhập khẩu đó! Giữ gìn hai năm rồi, vẫn không nỡ lấy ra dùng, tuyệt đối không thể để tên trộm lấy mất!
Nghĩ thế, tháo cây gậy gắn ở trên cửa xuống, giơ lên xông vào.
"Mẹ nó mày không muốn sống nữa đúng không?'
Vào cửa chính là một tiếng gầm to mạnh mẽ đầy sức lực, gậy vung lên mở công tác, ánh đèn đến vô cùng bá khí.
Căn phòng lập tức sáng như ban ngày.
Ngô Sở Úy nằm trên bàn khám, mông trần, trên mông còn dính một cây gậy, thô hơn cả cái cây trong tay Khương Tiểu Soái.
Trì Sính vững như núi Thái Sơn, tay túm chặt cây gậy phía trước của Ngô Sở Úy, chơi đùa như chốn không người, lời nói ra cũng vững vàng như trước.
"Ai không muốn sống?"
Cây gậy trong tay Khương Tiểu Soái lập tức rớt xuống đất.
Trì Sính lại chuyển mắt nhìn gương mặt xấu hổ đỏ bừng của Ngô Sở Úy, hắn liền rút ra toàn bộ rồi lại húc mạnh vào, bàn khám mà cả bảy tám người cũng không nâng lên nổi lại bị hắn húc cho nhích đi mười mấy cm, húc cho chút xíu can đảm của Khương Tiểu Soái hồn phi phách tán, húc cho cái mông có ý đồ đào thoát của Ngô Sở Úy tê dại vô lực, run rẩy không thôi.
Sau đó, liền là một phen đưa đẩy khí thế ngất trời, mỗi một lần đều mạnh mẽ dữ dội.
Khương Tiểu Soái cứng đờ hơn ba phút, phần eo chắc nịch của Trì Sính giống như một cái mấy được lên dây cót, liên tục chuyển động nhịp độ cao, ngay cả hơi thở cũng không hề ngắt quãng. Không chỉ thế, còn có thể thản nhiên thoải mái nói chuyện với Khương Tiểu Soái.
"Sao rồi? Xem ý của cậu là muốn cùng chúng tôi chơi 3p sao?"
Khương Tiểu Soái lập tức bị chấn đến tận cửa.
"Cái này, làm phiền rồi, các người tiếp tục đi."
Trên đường đi, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, hai chân vẫn còn mềm nhũn, trăm nghe không bằng một thấy a! Uy mãnh tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền! Bây giờ phải làm sao đây? Đàn ông mà ngay cả chuyện bắn pháo cũng làm như giết người thế kia, nếu thật sự muốn giết dạng lang thang không có nhãn lực như hắn đây, sợ rằng ngay cả bã xương cũng không còn thừa!
Sao tôi lại xui xẻo như thế chứ? Sao tôi lại liên tục đụng phải hai người họ chứ?
Đợi đã!
Khương Tiểu Soái thắng xe thật gấp.
Liên tục đụng phải? Hai người họ? Họ? Hai? Má nó! Bắn pháo đó là hai người họ đó! Khương Tiểu Soái giống như mới vừa vỡ lẽ ra, con mắt bốc tia sáng đỏ máu, dẫm chân ga lao đi.
Quách Thành Vũ, tôi thao ba anh!!!!!
Khi Khương Tiểu Soái trở về chỗ ở của Quách Thành Vũ thì đã hơn ba giờ sáng, Quách Thành Vũ đã ngủ, Khương Tiểu Soái lại ở bên ngoài điên cuồng gõ cửa, ra vẻ muốn liều mạng.
Một phút sau, cửa chậm rãi mở ra, lộ ra gương mặt buồn ngủ biếng nhác.
"Trễ như thế đến gõ cửa nhà tôi, còn rên rỉ lớn tiếng như thế, cậu cơ khát đến cỡ nào vậy?"
Khương Tiểu Soái quát lên: "Quách Thành Vũ, mẹ nó anh..."
Còn chưa nói xong, cửa đã bị mở rộng ra, Quách Thành Vũ toàn thân trần truồng đối diện hắn. Một thân thịt chắc nịch, rõ ràng kích thích đến hai con mắt yêu thích phái mạnh của ai đó.
Khương Tiểu Soái mắc nghẹn.
Quách Thành Vũ tì một tay lên khung cửa, đôi mắt xếch lộ ra tia đỏ tà tính.
"Mẹ nó tôi làm sao? Nói tiếp đi."
Nhuệ khí của Khương Tiểu Soái giảm đi hơn nửa, ngữ khí cũng chuyển ngoặc.
"Mẹ nó anh... sao lại cởi sạch như vậy?"
Quách Thành Vũ cúi đầu nhìn phía dưới, cố ý thò tay vào trong đám lông nghịch vài cái, cười gằn lên tiếng: "Cậu là bác sĩ, nên biết ngủ lõa tốt cho sức khỏe chứ?"
Khương Tiểu Soái bị động tác hạ lưu của Quách Thành Vũ làm cho tâm phiền ý loạn.
Quách Thành Vũ cố ý hỏi: "Trễ như thế đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Khương Tiểu Soái nghẹn hồi lâu, cứng rắn phun ra hai chữ: "Không có."
Xoay người muốn đi, lại bị Quách Thành Vũ giữ chặt lấy.
"Đã đánh thức tôi rồi, còn không vào nói vài câu thì không mấy thích hợp đúng không?"
Khương Tiểu Soái lạnh mặt tách cánh tay của Quách Thành Vũ ra: "Có gì không thích hợp?"
Quách Thành Vũ không biết mò từ đâu ra một cái bình nhỏ, đưa cho Khương Tiểu Soái nhìn: "Tôi phát hiện trong ngăn tủ của cậu giấu không ít đồ tốt, chẳng hạn cái bình hương kích dục này, tôi rất thích." Nói xong nhẹ lắc trước mũi Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái đột nhiên cảm thấy, đứng trước mặt mình lúc này không phải là một tên vô lại tươi cười giả tạo, mà là một con rắn hổ mang mang kịch độc.
"Đi thôi!"
Quách Thành Vũ kéo Khương Tiểu Soái mơ mơ hồ hồ vào trong.
Cái mông của Ngô Sở Úy theo gót cái trán của y, lần đầu tiên tổn thương nghiêm trọng, phải nằm cả tuần lễ mới thấy chuyển tốt. Lần thứ hai cũng cùng một cường độ như thế, nhưng lại chỉ mất ba ngày đã nhảy nhót hoạt bát.
Cái mông sau khi hồi phục không chỉ không có bất cứ hậu di chứng nào, hơn nữa còn chắc nịch dẻo dai hơn cả trước kia. Cái này toàn bộ đều nhờ vào sự tận tâm điều dưỡng của Trì Sính, mỗi ngày mười mấy thứ dược liệu quý giá phối hợp, đủ các loại thủ pháp ma sát khoa học, có thể nói là bỏ vốn thật lớn, quyết chí tạo nên một cái mông chuyên thuộc dành cho Trì lão gia.