Uông Trẫm ôm Ngô Sở Úy về nhà mình, để cậu ngủ ở phòng của Uông Thạc.
Ngô Sở Úy xả nước ấm tắm, rồi thay quần áo sạch sẽ, thoải mái chui vào chăn. Không đến hai phút bắt đầu ngủ, Uông Trẫm nhìn cậu một lúc, xác định cậu đã ngủ say rồi mới quay lại phòng mình.
Đêm đã khuya, mưa mới tạnh.
Uông Trẫm không ngủ được, đi ra phòng khách rót nước, nhìn Ngô Sở Úy ngồi ôm gối trên cửa sổ sát đất, mắt nhìn ra ngoài. Lọn tóc tối màu đỉnh đầu bay bay theo từng cơn gió thổi qua, lưng vững vàng không tựa thành cửa, nhìn như một đứa trẻ vô cùng cô độc và lại vô cùng quật cường, ai thấy cũng đau lòng.
"Không phải vừa mới ngủ một chút sao?" Uông Trẫm hỏi: "Sao lại tỉnh rồi.?"
Đúng vậy, vừa rồi khi mưa to gió giật, sấm chớp đùng đùng, Ngô Sở Úy lại ngủ rất yên. Hiện tại lại vô cùng yên tĩnh, lại không ngủ được. Tai giống như bị ảo giác, cứ nghe có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân cộp cộp đi vào phòng ngủ, nhưng cậu cứ đợi, đợi rất lâu rồi lại rất lâu qua đi, cửa phòng không có một ai mở, đến tiếng gõ cửa cũng không có.
Cho nên, cậu ra ngoài ngồi đợi.
Uông Trẫm dĩ nhiên biết Ngô Sở Úy nghĩ cái gì, tình trạng này của cậu, rất giống Uông Thạc mỗi ngày đều vậy không chút sai lệch. Trong nửa năm qua, không biết bao đêm, Uông Thạc như hồn ma đi tới đi lui trong phòng, ngóng chờ một lúc nào đó có người mở cửa đi vào, nói một tiếng: Tôi cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi.
Đều như hai đứa nhỏ kiêu hãnh nhưng vô cùng nhát gan, chỉ là đang đeo hai chiếc mặt nạ khác nhau mà thôi.
"Uông Thạc giờ này sẽ không trở về." Uông Trẫm nhìn Ngô Sở Úy nói: "Một người vì trời mưa mà ngủ bên ngoài, sẽ không vì nửa đêm mưa tạnh mà liền giẫm bùn đi về nhà."
"Tôi không phải nghi ngờ anh ta ở cùng với Trì Sính." Ngô Sở Úy giấu đầu lòi đuôi, "Tôi chỉ sợ nửa đêm anh ta về, nhìn tôi ngủ trên giường của anh ta, sẽ không thoải mái."
Uông Trẫm trầm lắng nói: "Yên tâm,cậu ta không hay để ý như vậy, bình thường ngay cả chân cậu ta cũng lười rửa, cậu không chê cậu ta là tốt rồi."
Ngô Sở Úy nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi về giường của Uông Thạc.
Vào lúc này, Trì Sính vẫn còn đang đi đi đi lại cửa phòng bệnh của bà Ngô.
Chưa đến một tháng, bà Ngô gầy đi trông thấy, Trì Sính cho bà nằm một phòng thường, lại âm thầm cho phục vụ đặc biệt, vì sợ bà Ngô sẽ xót tiền.
Khi Trì Sính chạy tới, bà Ngô đã trên nôn dưới thải, sốt cao không ngừng, đã rơi vào hôn mê.
Vừa rồi tình hình mới chuyển biến tốt hơn, vừa tỉnh lại đã kéo tay Trì Sính nói: "Đại Trì à! Con nghìn vạn lần xin đừng nói chuyện này với thằng út nhà chúng ta, vạn nhất ngày nào đó cô chết, thằng út cũng chỉ buồn vài ngày, nhưng nếu bây giờ con cho nó biết, nó sẽ phải chịu từ giờ đến ngày cô chết."
Những lời này, không biết bà Ngô đã nói với Trì Sính bao nhiêu lần.
Bà lấy tiền cất dưới đáy hòm trong nhà ra, cho rằng đủ chống đỡ đến khi bà qua đời, kỳ thực còn không đủ phí thuốc thang một ngày. Số tiền Ngô Sở Úy cho bà bà vẫn không nỡ lấy ra dùng, luôn miệng dặn dò Trì Sính dùng thuốc rẻ thôi, ở phòng bệnh thường, tiền phải giữ lại cho con trai bà cưới vợ.
Trì Sính không nói cho Ngô Sở Úy biết, cũng không phải hoàn toàn để bà cụ yên tâm, còn có một nguyên nhân khác xuất phát từ tư tâm của anh. Anh không muốn khiến Ngô Sở Úy đau lòng, cho dù anh biết bà Ngô đặc biệt muốn gặp con trai, anh cũng không muốn đưa Ngô Sở Úy qua, để cậu thấy bệnh tình nguy kịch của mẹ.
Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy bà Ngô chỉ còn hấp hối thoi thóp, Trì Sính bỗng nhiên có chút dao động.
Vê tắt đầu thuốc,anh cầm điện thoại lên gọi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy rất nhanh nghe máy, âm thanh lúng túng, không giống vẻ chưa tỉnh ngủ, mà giống như là không hề ngủ.
Nghe tiếng Ngô Sở Úy, lòng đau như những cơn sóng biển dồn dập đánh vào người Trì Sính, không còn tức giận lúc đứng bên ngoài sân bóng rổ. Lúc này anh chỉ tập trung nghĩ về một thứ, là Đại Bảo không còn mẹ rồi sẽ ra sao.
"Đang ở đâu?" Thanh âm của Trì Sính vẫn trầm ổn như vậy.
Ngô Sở Úy nói: "Ở nhà."
"Đang ngủ hả?"
Một tiếng ừ nho nhỏ phát ra từ cổ họng Ngô Sở Úy.
Trì Sính nói: "Tôi ở ngoài có chút việc, không thể về, nửa đêm trời lạnh, lấy cái chăn dày trong tủ ra đắp."
"Tôi không lấy trứng rung ra nữa, vẫn thành thật đặt nó bên trong." Ngô Sở Úy nói.
Mặc dù biết Ngô Sở Úy đang nói dối, Trì Sính vẫn như cũ nén bực bội nói một chữ: "Ngoan."
Tiếp đó, cuộc gọi ngắt.
Ngô Sở Úy buông điện thoại xuống, lẩm nhẩm một câu.
"Anh rõ ràng đã biết điều khiển tắt, biết rõ trứng rung sớm đã không còn trong người tôi.Anh và anh ta ở bên nhau, luôn luôn bao dung với tôi như thế này......"
Đẩy điện thoại qua một bên, Ngô Sở Úy lại đem những cái đĩa CD đó ra.
Dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cậu dựa vào tinh thần cực kỳ lớn kia, nhất định phải tìm cho ra sự thật này.
Lần này, Ngô Sở Úy không tua qua bất cứ một đoạn nào nữa, bất kể một chi tiết nhỏ nhất nào cậu cũng không bỏ. Để tiết kiệm thời gian, cơ hội ngàn năm có được này cậu chỉnh màn hình chia nhỏ thành chín khung nhỏ xem một lần được chín đoạn.
Kết quả, khi hình ảnh nhiều ra, khung cảnh nhiều hơn cậu lại có cảm giác rất khác.
Lúc đầu hình ảnh Trì Sính và Quách Thành Vũ hôn nhau mà cậu xem tựa như nhát dao mấu chốt trời dáng xuống nhưng nếu so với hình ảnh tràn ngập lúcTrì Sính và Uông Thạc ấm áp mặn lồng thì nó quá nhỏ bé không đáng kể gì.
Chỉ khi mang so sánh những hình ảnh này với nhau cậu mới phát hiện rằng đối với đầy một màn tình ý kia thì cái này như một nốt nhạc lẻ loi ngoài ý muốn trong một bản nhạc trăm nốt.
Nhưng khi video chạy đến một khoảng thời gian nào đó, nó lại biến thành cái gai trong mắt cây kim ăn sâu vào da thịt, người nào lại tua lại đĩa để tìm lại cân bằng chứ?
Nhìn từ một khía cạnh khác, cái nhìn chủ quan lại thay đổi biến hóa một trời một vực.
Không còn nghi ngờ gì nữa,Trì Sính rất yêu Uông Thạc.
Biết đâu, Uông Thạc mất hơn sáu năm mới hiểu ra được nên mới nỗ lực hàn gắn với Trì Sính.
Ngô Sở Úy cho chiếc CD cuối cùng vào, tiếp tục chỉnh thành chín màn khung hình, mỗi màn hình đều đen thui. Sự rộn rã vui vẻ của mấy CD trước, CD này vắng lặng khiến người ta buồn bã không thôi.
Nếu đổi thành Ngô Sở Úy cậu cũng không cam lòng.
Trời bên ngoài đã bắt đầu ló những tia sáng đầu tiên của một ngày, Ngô Sở Úy đặt trồng CD về chỗ cũ, mặc lại quần áo bị ướt tối qua, như không có việc gì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Uông Thạc đã về, vừa về liền đi thẳng vào phòng ngủ Uông Trẫm.
Anh ta có một sở thích vô cùng biến thái đó là gào to mồm đánh thức Uông Trẫm dậy.
Kết quả là hôm nay Uông Trẫm dậy vô cùng sớm đang loay hoay nghịch nghịch trứng rung.
"Cái gì đây?" Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm nhàn nhạt nói: "Rơi ra từ trong mông Ngô Sở Úy, bị cậu ta đạp hỏng, anh đã sửa lại cho cậu ta rồi." Nói xong, dùng bàn tay to to bóp một cái trứng rung đột nhiên rung động.
Uông Thạc rất đoán được cái này dùng để làm gì, trong nháy mắt giận tím mặt.
"Mẹ nó! Thứ rơi ra từ trong mông cậu ta anh cũng dám đụng vào? Tay anh thật ti tiện."
Uông Trẫm không để ý đến cậu ta, ném cho Uông Thạc chiếc điện thoại đã bị cậu ném từ trên tầng trên xuống tầng dưới.
"Đây là của cậu, cũng đã sửa xong."
Uông Thạc âm thầm tốn hơi thừa lời, thật giống yêu quái! Vỡ nát như thế cũng có thể sửa được?
Thấy Uông Trẫm định trả trứng rung cho Ngô Sở Úy, Uông Thạc đột nhiên đoạt lấy.
"Đưa đây, để tôi trả cho cậu ta."
Nói xong, đi về phòng ngủ của mình, sờ mó một hồi, chờ Ngô Sở Úy từ phòng vệ sinh đi ra,cậu ta đang ưỡn ngực ngồi trên giường.
"Anh đã về?" Ngô Sở Úy nói: "Tối qua trời mưa lớn, phòng khám lại khóa cửa, không có chỗ đi, liền tá túc nhờ chỗ anh một đêm."
Uông Thạc cười híp mắt: "Yên tâm, tôi sẽ không nói Trì Sính biết."
"Cái này." Uông Thạc lắc lắc trứng rung trong tay: "Là của cậu đúng không?"
Ngô Sở Úy hồi hộp khó nói,: "Cái này. . . vậy.... sao lại ở chỗ anh?"
"Anh tôi bảo tôi đưa cho cậu." Uông Thạc tiếp tục cười.
Mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt đỏ như quả cà chua, mẹ nó!, Uông Trẫm không nhặt rồi mang về nhà chứ?
"Cậu gặp được quý nhân rồi, anh tôi có một đôi tay thần kỳ, bất kể vật nào hỏng hóc cỡ nào cũng có thể sửa lại không một chút sai lệch." Nói xong trả cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không khỏi giật mình kinh hãi, thứ này là hàng đặc biệt hiếm, cậu đã nghĩ Uông Trẫm vừa mua về, triệt để giống như ban đầu không một chút hỏng hóc, một vết tích cũng không để lại.
Đây như một cái cọc giữa con sông đang chảy siết, cậu không biết sau khi về nhà ăn nói với Trì Sính kiểu gì.
"Thay tôi cám ơn anh của anh." Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc rầu rĩ nói, "Cậu tự đi mà cám ơn, anh tôi đang đứng ngay sau lưng cậu kìa."
Sắc mặt Ngô Sở Úy chợt biến, cũng không dám liếc Uông Trẫm lấy một cái, cắm đầu chạy khỏi cửa, bỏ lại hai người phía sau.
. . .
Trì Sính khi về đến nhà, Ngô Sở Úy đã nằm trên giường, trứng rung không chút vết tích hỏng hóc đặt trên tủ đầu giường, quần áo mặc hôm qua để bên giường, giống như cả đêm vẫn ngủ ở nhà.
Nghe được tiếng bước chân, Ngô Sở Úy hơi nheo nheo mắt lại chỉ hở một khe nhỏ, rất nhanh lại nhắm lại, giả vờ như vẫn còn ngủ.
Trì Sính đi đến bên cạnh giường, vuốt vuốt má Ngô Sở Úyvài cái, rất lạnh, vừa chạm vào là biết mới từ bên ngoài về.Cũng thấy không sao hết, cho dù Ngô Sở Úy ngủ ở ngoài, anh cũng không trách cứ gì, dù sao Ngô Sở Úy không thích ngủ một mình, mà anh cả đêm qua ở ngoài không về.
Thấy trứng rung đặt trên tủ đầu giường, Trì Sính không so đo tính toán với cậu, cũng coi như cậu vừa lấy ra.
Thuận tay cầm lấy, xoay xoay một vòng nhìn qua.
Bỗng nhiên phát hiện trên trứng rung màu xanh biếc có thêm một chữ đỏ màu đỏ.
"Bảo."
Mà cái chữ này, cũng không phải chữ Ngô Sở Úy tự khắc lên, rõ ràng là người khác khắc lên.
Mặt của Trì Sính ngay lập tức không còn lộ ra vẻ gì.