Nghịch Tập

Chương 187: Có gian tình



Hết giờ làm việc, Trì Sính đi vào thang máy, bên cạnh chỉ có Tiểu Trương theo sau đi vào.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, tiểu Trương cứ thế tự nói tự nghe.

"Hôm nay là thứ năm, Ngô Sở Úy đến đón anh hả?"

Trì Sính không chút phản ứng, mặt hờ hững đi ra khỏi thang máy.

Dừng lại ở cửa tòa nhà cơ quan, Trì Sính nghĩ buổi tối đi đâu ăn, lại có một đồng nghiệp đến gần anh ta,"Trì thiếu gia, chờ tổng giám đốc Ngô đến đón hả?" (Có cần phải thế không anh kia.)

Trì Sính liếc mắt nhìn cậu kia một cái, cậu bạn đồng nghiệp xám xịt mặt lại.

Trên đường gần đến nhà, Trì Sính định gần đây mua chút rượu và thức ăn mang về, vừa đi qua một nhà hàng bán đồ ăn sẵn, bà chủ quán vừa vặn đứng bên ngoài cửa trên người mặc tạp dề, nhìn thấy Trì Sính nhìn anh cười nhìn anh chào hỏi.

"Vừa tan làm hả? Sao đến có một mình, mới có nồi thịt lừa ngon lắm."

Trì Sính đi vào, nhìn bên trong tủ kính đựng đồ ăn, có món Ngô Sở Úy đặc biệt thích là đùi vịt quay.

Bà chủ quán thấy Trì Sính nhìn chằm chằm đùi vịt quay, liền hỏi,"Muốn ăn cái này sao?"

Trì Sính tùy ý gật đầu một cái.

"Ăn nhiều hay ít?" bà chủ quán hỏi.

Trì Sính nói,"Bác lấy sao cũng được."

Bà chủ quán một bên vừa gắp đùi vịt quay vừa nói,"Cậu và tiểu Ngô mua đồ không giống nhau, nếu là tiểu Ngô mua hả, cậu ấy không nói lấy sao cũng được. Cậu ấy phải nói: Cho tôi chín lạng, nhiều cũng không được. Nếu như cân mà vượt qua, cậu ấy im bặt không lên tiếng, nếu như cân mà thiếu một ít, cậu ấy tuyệt đối không để yên, mắt xe xét cái cân mới chịu trả tiền."

Bà chủ quán lại nói tiếp.

"Tiểu Ngô người này đặc biệt buồn cười, mua cái gì cũng đều mua lẻ chín, tôi hỏi cậu ấy sao lại không mua mười cho tròn? Cậu ấy nói nhà có hai người mười không chia nổi. Tôi bảo mua mười không chia được thế mua chín có thể chia sao? Mỗi người bốn chiếc không phải là tám hay sao? Sau đó cậu ấy liền lén lén nói với tôi, bà đem cái lớn nhất phết tương ớt lên cho con,... ha ha ha ha........"

Bà chủ quán lại cười nói,"Đúng thế, tôi quay vào lấy tiền lẻ trả lại cậu ta đã gặm xong cái đùi vịt ngon lành rồi, ra khỏi cửa còn quay lại nói một câu, nếu như anh chàng cao lớn đi cùng con đến ăn, đừng nói con ở đây ăn vụng một cái đùi vịt nhé."

Bà chủ lại thêm một câu,"Càng không được nói con ăn tương ớt đó."

"Đúng.. đúng đúng!"

"Ha... ha...ha..."

Không chút kiêng kỵ vừa cân cho Trì Sính vừa pha trò, cũng không để ý sắc mặc của anh ta không bình thường chút nào.

Trước khi đi, bà chủ vẫn hướng Trì Sính hỏi một câu.

"Mấy hôm nay không thấy tiểu Ngô, cậu ấy có phải dời đi rồi không.?"

Trì Sính ừm một tiếng.

"Yô....... tôi nói mà, trước đây vài ngày không đến không sao, lâu như vậy không đến tôi lại nhớ cậu ấy. Lần trước cậu ấy nói muốn ăn xôi hấp lá sen, kết quả đã bán hết rồi, tôi bảo cậu ấy ngày mai trở lại, rút cuộc đợi mãi không thấy cậu ấy đến..........."

Bà chủ vẫn còn đang càu nhàu, Trì Sính đã đi ra đến cửa.

Trước đây ở cùng Ngô Sở Úy, Trì Sính thỉnh thoảng có mua chút nguyên liệu về, hai người tại nhà tự mày mò làm bánh bao, người làm nhân người làm vỏ bánh, không quan trọng là hình dạng ra sao đều ăn đặc biệt ngon. Hiện tại anh một mình, vào phòng bếp còn lười, Ngô Sở Úy trước khi đi có mua một túi khoai tây để trong tủ, mùa đông không dễ hỏng nhưng cũng đã bị héo.

Người nào kia, khi thỉnh thoảng đi ra ngoài hay "về nhà mẹ đẻ" một vài hôm, anh đối với cậu ấy vừa đau lòng vừa có chút vui vẻ, nhưng đến khi cậu đi thật rồi thì trong lòng lại không còn một chút hương vị hạnh phúc, thay vào đó có một chút dư vị thất bại...

Tên "Ngô Sở Úy" ở trong lòng Trì Sính như một khối thuốc nổ, mặc dù tự mình tạo ra, tự mình chà đạp, cũng theo đó mà tự phát nổ.

Cậu ta đi rất thẳng thắn không chút ngoảnh đầu, trên giá sách tràn ngập kẹo đường cậu thổi.

Mấy trăm cái đều là hình dạng con rắn, có con ngước đầu nhỏ, có con vểnh đuôi lên, hình dạng cái nào cũng không giống nhau. Không biết làm như thế nào mà cậu ấy có thể phân biệt được màu sắc từng con rắn, lại có thể thổi được mấy trăm kẹo đường liền hình dạng mỗi con đều được ghi khắc trong lòng.

Trì Sính ăn cơm xong quay đi tắm, mở tủ quần áo, quần giữ nhiệt Ngô Sở Úy mau cho anh vẫn gấp gọn để ở nơi đó.

Trước đây không mặc vì không lỡ mặc, hiện tại không mặc, vì không muốn mặc.

Ngô Sở Úy chưa từng mang cái gì đi, chỉ mang duy nhất cái quần lông cừu mà Trì Sính năm ngoái mua cho cậu mang theo.

Chứng tỏ cho thấy Ngô Sở Úy cố ý muốn đi, không phải do Trì Sính đoạn tuyệt.

Chính vì điểm này mà Trì Sính không tìm được lý do nào mắt nhắm mắt mở tha thứ cho cậu.

...

Quách Thành Vũ tay đang cầm gậy golf, Lý Vượng ghé vào tai anh ta nói nhỏ,"Khương tiểu Soái đến."

Cái gậy golf trên tay dơi "cạch" một tiếng.

Quách Thành Vũ nhặt gậy ném cho Lý Vượng, đi nhanh ra ngoài, lúc đầu còn tủm tỉm cười, đến cửa rồi lại nhanh nhẹn đem dáng vẻ vui tươi thu vào, thần sắc lạnh lạnh lùng lùng đi ra ngoài.

Phải nói anh ta cũng có tính kiên nhẫn cực cao, từ hôm chuyện anh và Trì Sính được Ngô Sở Úy làm sáng tỏ, cố tình ỷ vào một thân vô tội, cứ thế là một tháng liền không có liên hệ gì với Khương Tiểu Soái.

Như anh nghĩ trong lòng, chính tôi bị cậu hiểu lầm, hiện tại cậu đã biết chuyện gì xảy ra, muốn tìm tôi thì tự chủ động đến tìm không phải sao? ( Đã đĩ còn làm khách.)

Kết quả Khương Tiểu Soái thật đúng mò đến cửa, Quách Thành Vũ không thể không mượn cơ hội ngàn vàng này túm lấy cậu ta hay sao?

Thế nên câu đầu tiên khi nhìn thấy Khương Tiểu Soái, Quách Thành Vũ nói là,"Đến đây làm gì?"

Khương Tiểu Soái cười nói,"Không làm gì, nhìn anh một cái."

Quách Thành Vũ rất cố gắng mới giữ được khuôn mặt cứng rắn, kỳ thực sớm đã bị nụ cười của Khương Tiểu Soái mê hoặc nghiền nát thành một vũng nước rồi.

Trong lòng suy nghĩ: Nhìn cậu ta dáng vẻ lẳng lơ một chút, thật sự muốn đem cậu trói tay lại ném lên giường ra sức phang*. (xxx đó)

Ngoài miệng lại nói,"Nhìn tôi xong rồi, có thể đi."

"Lâu như vậy không gặp, xem ra anh vẫn còn sống." Khương Tiểu Soái mồm miệng không tha cho người khác.

Quách Thành Vũ tay chống bên cửa, ánh mắt châm biếm nhìn mặt Khương Tiểu Soái.

"Trước đây bị người ta nghĩ oan nghĩ uổng, tôi sống vẫn cứ tốt, hiện tại chân tướng rõ ràng, cuộc sống của tôi lại càng vui vẻ khỏe mạnh."

Khương Tiểu Soái thầm mắng chửi: Mẹ nó, không phải tất cả lộn xộn đều do anh hả? JB cũng chỉ dài hơn một chút, chẳng nhẽ vì cái này mà đắc ý lên mặt? Nếu không đem trứng của anh bóp nát, có phải anh bay lên tận trời rồi không hả? (Định làm cao với Khương sư phụ hả.?)

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Khương Tiểu Soái vẫn giữ lại cho Quách Thành Vũ một chút mặt mũi.

"Chuyện ngày trước coi như bỏ quả, chúng ta vào trong nói chuyện đi." Nói xong nôi Quách Thành Vũ đi vào trong.

Quách Thành Vũ đẩy đẩy tay Khương Tiểu Soái, ngữ khí vẫn có chút giả vờ đanh lại. (Đanh đá)

"Ai nói với cậu chuyện cũ sẽ bỏ qua hả.? Ai muốn nói chuyện với cậu hả? Cậu không phải bảo tôi và Trì Sính có gian tình hay sao? Đi.. đi... đi............ đi về đi, đừng làm tốn thời gian của tôi, tôi nội tâm dơ bẩn, không xứng với cậu như một đóa sen trắng."

Khương Tiểu Soái mặc kệ việc kia, vẫn cắm đầu đi vào trong.

Quách Thành Vũ trong lòng vô cũng vui sướng, miệng lại không buông tha.

"Ai cho cậu vào trong? Này, cậu, người này như thế nào lại không có một chút mặt mũi hả? Tôi xem da mặt cậu rất dày, cũng đủ làm một nồi nhân sủi cảo nha.? Tôi nói cho cậu biết này Khương Tiểu Soái nói cho cậu một sự thật, tôi và Trì Sính có gian tình, hai chúng tôi đã đi lại nhiều năm liếc mắt đưa tình. Trước đây cậu nói tôi, tôi còn không cảm thấy gì, hiện tại cậu vừa nói tôi lại phát hiện ra, tôi còn rất chân thành yêu thích Trì Sính."

"Được ... được.... được........ Anh, đi nhanh đi , có ai làm kì đà cản mũi hả? Nhanh mà đi gặp Trì Sính nói cho anh ta nghe.!"

Khương tiểu Soái đen mặt trừng mắt nhìn Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ bóp cằm cậu ta.

"Cậu trừng mắt với tôi như vậy làm gì? Tôi đã nói với cậu, nói rõ cho cậu, hiện tại cậu hối hận cũng đã muộn, trong lòng tôi chỉ có Trì Sính, cậu đi mà chui vào chăn mà nằm khóc đi."

Khương Tiểu Soái rốt cuộc cũng bạo phát tức giận mắng ra miệng,"Quách Thành Vũ, anh đừng có làm quá."

"Tôi có gì quá đáng? Tôi nói tất cả đều thành thật.!"

Hai người một hồi to tiếng, đột nhiên một âm thanh vang lên.

"Tôi có thể chứng minh."

Quách Thành Vũ rùng mình một cái.

Trì Sính bước từ sau cửa đến, một tay ôm lấy vai Quách Thành Vũ, mặt dũng mãnh híp híp mắt nhìn Khương Tiểu Soái.

"Quách Tử là của tôi, cậu không cần ở đây vướng bận."

"Tôi nói........" Quách Thành Vũ hạ giọng hỏi... "Cậu sao lại đến đây?"

"Cậu không thấy sao mà hỏi.?" Trì Sính bình tĩnh vô tư nói,"Tôi ngay cả chăn ga, đồ đạc đều mang đến đây, sau này sẽ ở đây với cậu."

Quách Thành Vũ trầm mặt nói,"Cậu diễn sâu quá rồi, nhà tôi da mặt mỏng không chịu được đùa giỡn của cậu đâu."

"Ai nói với cậu tôi diễn hả?"

Trì Sính mạnh mẽ nói xong, liền hướng phía sau Quách Thành Vũ hô to với người vận chuyển,"Mang lên tầng sáu nhà Quách Thành Vũ tìm một phòng riêng cho tôi, đừng có nhầm lẫn."

Quách Thành Vũ quay đầu nhìn, không phải chứ.! Chăn ga gối đệm, giường, thảm, tủ quần áo, tủ giày, giá sách...... thật đầy đủ.!

"Không phải là , cậu đến đây thật chứ.?"

Bên này chưa hỏi được ra kết quả, bên kia Khương Tiểu Soái quay đầu đi ra ngoài.

Quách Thành Vũ vừa muốn đuổi theo, đã bị Trì Sính cầm khửu tay kéo lại, kéo anh ta quay lại, vừa kéo vừa nói,"Khỏi phải nuông chiều tật xấu cậu ta." (Muốn vả cho ba ba Sính một cái quá.. vợ chồng nhà mình không lo.. đi lo cho người khác..)

Quách Thành Vũ tức giận không cam lòng,"Ai nuông chiều hả? Tôi có nuông chiều cậu sao?"

Trì Sính hai tay lớn áp đầu Quách Thành Vũ, ép buộc anh ta nhìn lại.

"Tôi, Trì Sính, cho cậu ân điểm, cho cậu theo tôi một mình nói chuyện, không đủ tư cách hay sao?"

Quách Thành Vũ nới lỏng vai, dùng sức đấm lên ngực Trì Sính một đấm.

"Cậu rất biết chọn thời điểm, sớm không đến muộn không đến, hết lần này đến lần khác chọn đúng lúc này mà đến."

Nói xong, hai người cùng nhau lên tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.