Nghịch Tập

Chương 200: Đại Bảo xuất kỳ chiêu



Sáng hôm sau, quai hàm Ngô Sở Úy sưng lên.

Ăn gì cũng đau, nói cũng đau, nuốt nước bọt cũng muốn rơi nước mắt.

Nếu là người bình thường, đã sớm kêu khổ thấu trời. Nhưng đối với người lạc quan như Ngô Sở Úy, phản ứng đầu tiên không phải oán giận, mà là vui vẻ.

"May là ngày hôm qua ăn hết hai túi đậu khô rang muối, nếu không hôm nay muốn cũng không nhai được." (Úy rất tỉnh và đẹp trai.)

Hai ngày sau, Ngô Sở Úy vẫn âm thầm tìm cách dụ dỗ Khương Tiểu Soái, cậu so với Khương Tiểu Soái làm việc thận trọng hơn. Khương Tiểu Soái lúc đầu dụ dỗ cậu, hoàn toàn là dựa vào linh cảm, trong thời gian dài các biện pháp lần lượt thử qua, cuối cùng còn bị Quách Thành Vũ dắt mũi. Ngô Sở Úy không làm việc không chắc chắn, dùng phần lớn thời gian lên kế hoạch, tuy mất thời gian nhưng hiệu quả, khi mọi việc đều chuẩn bị kỹ càng mới ra tay, tranh thủ một chiêu hạ địch.

Ngô Sở Úy mỗi sáng ra khỏi cửa đều xem hoàng lịch, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Thích hợp đi săn."

Tốt rồi! Chính là hôm nay, Ngô Sở Úy võ trang đầy đủ đi đến phòng khám.

Khương Tiểu Soái đang quét dọn phòng khám, thấy một người đeo khẩu trang đi đến.

"Yô ngài bị cảm sao?" Khách khí hỏi.

Mí mắt Ngô Sở Úy vén lên, để lộ tròng mắt to có thể thấy rõ, Khương Tiểu Soái lúc này mới nhận ra.

"Không phải.........Cậu sao lại ăn mặc thế này?"

Khương Tiểu Soái định gỡ khẩu trang Ngô Sở Úy xuống, Ngô Sở Úy không cho gỡ.

"Không sao đâu, phòng khám của tôi đều khử độc mỗi ngày, không cần sợ có vi khuẩn."

Ngô Sở Úy cố sức mở miệng, "Không phải sợ vi khuẩn."

Khương Tiểu Soái cảm giác được hai má Ngô Sở Úy hơi sưng, lại hỏi: "Viêm tuyến nướt bọt sao?"

Ngô Sở Úy khoát khoát tay, bày ra vẻ mặt thống khổ ghé vào bàn khám bệnh.

"Rốt cuộc bị làm sao?" Ánh mắt Khương Tiểu Soái ân cần nhìn chăm chú Ngô Sở Úy.

Trong mắt Ngô Sở Úy thể hiện chua xót khổ sở bất tận.

Khương Tiểu Soái nổi nóng, "Cậu rốt cuộc có nói không?."

Ngô Sở Úy nói: "Tôi muốn chia tay với Trì Sính."

Khương Tiểu Soái nhất thời cả kinh, "Vì sao?"

"Không chịu được ngược đãi của anh ta."

Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Là ngược đãi hay là ngọt ngào nghiêm phạt? Cậu đừng có mà giả vờ kể khổ để khoe khoang nha?"

Ngô Sở Úy phát ra điệu cười chán chường.

"Tôi có cái gì để khoe khoang chứ?"

Khương Tiểu Soái vẫn mang giọng điệu như trước hỏi: "Anh ngược đãi cậu thế nào?"

Ngô Sở Úy thở dài, "Tình cảm thật không thể vượt qua thử thách thời gian."

"Mới có mấy ngày? Lần trước cậu tới đây còn khoe khoang việc Trì Sính chấp nhận nằm dưới, thời gian cũng không lâu, sao mới mấy ngày đã sinh chuyện?"

"Thật ra tình cảm giữa bọn tôi đã sớm có vấn đề, chỉ là tôi vẫn chịu đựng chưa nói mà thôi."

Khương Tiểu Soái bày ra vẻ mặt muốn nghe rõ.

Ngô Sở Úy không dám làm quá, chỉ là rất bất đắc dĩ nói với Khương Tiểu Soái, "Từ lúc từ Hawaii trở về, thái độ của anh ta đối với tôi đã thay đổi. Lúc chúng tôi vừa làm lành, anh ta việc gì đều nghe theo tôi, tính tình đặc biệt tốt. Kết quả sau khi trở về, anh ta nhìn tôi chỗ nào cũng không vừa mắt, luôn luôn xoi mói tôi."

"Lúc ở Hawaii, tôi sợ nắng đen da, anh ta luôn nói, đen mới khỏe mạnh, cơ bản đối với cậu đen một chút cũng dễ nhìn. Kết quả đến khi tôi bị dám nắng, anh ta liền mỗi ngày xem thường tôi, nói gương mặt tôi giống như con lừa đen, làm anh ta đặc biệt chán ghét."

"Còn có, hổi trước tôi muốn ăn muốn uống anh ta đều không cản, nói nói mập mạp chút cũng không sao, kết quả tôi vừa tăng 2 cân, anh ta liền ép tôi đi tập thể hình mỗi ngày, nói nếu như tôi lại mập nữa, anh ta thấy tôi đều không cứng nổi. Còn chê công phu trên giường của tôi không tốt, bắt tôi xem phim học hỏi..."

Khương Tiểu Soái vui vẻ cười hắc hắc một trận, không hề đồng tình.

"Tôi hiểu rồi, là do tình cảm hai người tiến vào một giai đoạn mới. Cậu nghĩ đi, trước kia nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta có thể không dụ dỗ cậu sao? Lời nói lúc ấy hơn phân nửa là giả, thái độ hiện tại mới là thật. Dù có chút tàn nhẫn, nhưng việc này hai người không hề bí mật, là biểu hiện đối đãi thành thật."

"Cậu không hiểu rõ tình huống." tâm tình Ngô Sở Úy không cải thiện chút nào, "Dù tình tình cảm thật sự chuyển sang bình lặng, thì vẫn có thể nhận ra quan tâm và yêu mến. Nhưng bây giờ tôi thật sự cái gì cũng không cảm thấy, tôi nghĩ anh ta đối với tôi, từ lâu chỉ là miễn cưỡng."

"Là cậu quá nhạy cảm." Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy, "Tình yêu lúc cuồng nhiệt lo được lo mất là chuyện thường xảy ra, đừng vội vàng xét đoán, đôi khi suy nghĩ của cậu sẽ rất phiến diện . Nghĩ lại Uông Thạc, anh ta là ví dụ tốt nhất."

Ngô Sở Úy lắc đầu, "Uông Thạc coi như không đi, hai người bọn họ cũng không duy trì tới hôm nay, hay là Uông Thạc nhìn ra tình cảm bọn người thay đổi, mới ra hạ sách nầy ."

Khương Tiểu Soái nói, "Tôi nhận thấy hai người là thiếu sự trao đổi."

"Anh ta đã lười nghe tôi nói chuyện rồi."

"Cái thứ cảm tình này, nó là rất kỳ diệu, có đôi khi lạnh lùng ấm áp chỉ do một ý nghĩ. Lượng kích thích tố sinh dục nam phân bố không đều, có lúc cậu cho là chán ghét, bất quá chỉ là biểu hiện bên ngoài của việc thiếu kích thích tố nam. Tình cảm giống như điện tâm đồ hình sin, có lên có xuống, muốn tình cảm được lâu dài, thì không thể duy trì ở một biên độ sóng, nhất định phải có đi lên có tụt xuống."

Ngô Sở Úy oán thầm: để xem cậu ra dáng cái gì!

Để thúc đẩy lần bàn luận này với Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy bùng nổ mãnh liệu một phen.

"Theo như cậu nói cái sóng ngắn đi xuống này quá tàn nhận, cậu biết không? Lúc trước khi anh ta làm tình với tôi, đều nghĩ tới cảm giác của tôi, chỉ cần tôi không ra anh ta tuyệt đối không ra. Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không như vậy, anh ta tới màn dạo đầu cũng lười làm, bình thường còn muốn tôi tự mở rộng, sau khi thỏa mãn cũng không quan tâm đến tôi nữa."

Lời này coi như là nói Khương Tiểu Soái, bởi vì Ngô Sở Úy cơ bản không đề cập tới chuyện trên giường, dù sao cũng là đàn ông, còn là trai thẳng, nếu không phải thực sự không chịu được, chắc là sẽ không đem mấy từ cấm mở rộng, màn dạo đầu nói ra miệng.

Khương Tiểu Soái lo âu cực độ, "Nếu đã đến mức này? Vậy anh ta cũng hơi quá đáng? Cậu xác định gần đây không chọc giận anh ta? Biết đâu anh ta giận cậu mới cố ý như vậy?"

"Coi như là có, anh ta cũng không có thể đánh tôi?" Ngô Sở Úy khó khăn mở miệng.

Khương Tiểu Soái ngây ngẩn cả người, "Cậu nói cái gì?"

Ngô Sở Úy thừa dịp có người vào phòng khám bệnh, liền tháo khẩu trang xuống, lộ ra hai má sưng vù, kết quả chờ Khương Tiểu Soái muốn kiểm tra cẩn thận, cậu liền cấp tốc đeo lên. Ngại vì có người ở đó, Khương Tiểu Soái cũng không tiện để cho Ngô Sở Úy tháo xuống nữa.

Ngô Sở Úy thuyết: "Ngày hôm qua chân của tôi cọ vào gối anh ta, anh ta liền bắt tôi đi giặt, tôi không chịu giặt, anh ta liền đánh tôi."

Ngô Sở Úy diễn rất giống thật, rơm rớm nước mắt, hai ngày này cậu ở nhà để luyện tập màn khóc lóc này. Khiến cho Trì Sính khẩn trương mấy lần, cho là Ngô Sở Úy bị oan ức gì.(Ảnh đế.... Phải trao ngay giải thành tựu chọn đời...)

Khương Tiểu Soái vỗ mạnh bàn một cái, "Khốn kiếp, anh ta sao như vậy? ! !"

Ngô Sở Úy nghẹn ngào nói: "Ta có biết đâu? Muốn bới lông tìm vết làm nhục tôi thôi? Anh ta nói chân tôi bẩn, thật ra chân tôi cơ bản không có bẩn, chính là sau khi đi Hawaii phơi nắng đen, anh ta hay chê tôi đen!"

Khương Tiểu Soái càng nghe càng muốn đánh người.

"Shit, con mẹ nó, anh ta có tư cách gì chê cậu bẩn? Mấy việc lùm xùm của anh ta còn chưa truy cứu, anh ta còn ở đó huênh hoang ."

Ngô Sở Úy nói: "Hơn nữa hắn còn so sánh tôi với cậu, toàn ở trước mặt tôi khen cậu. Nói cậu da trắng, nói cậu dáng người đẹp, sau đó nói tôi đứng trước mặt cậu, nhìn sao cũng không giống người."

Anh chàng phụ việc phòng khám bên cạnh nghe không nổi nữa.

"Gì chứ? Vậy mà cũng nói được? Tôi thấy cậu so với bác sĩ Khương đều đẹp trai! Bác sĩ Khương thuộc về dạng anh tuấn thâm trầm, cậu thuộc về dạng khí chất rạng ngời."

Ngô Sở Úy cảm ơn liếc nhìn anh chàng phụ việc phòng khám, lòng thầm nghĩ: tâm hồn anh càng ngày càng đẹp.

Khương Tiểu Soái cũng nói: "Đúng vậy, tôi cũng thấy cậu so với tôi không kém, anh ta sao lại nói vậy với cậu?"

"Anh ta đâu phải ở trước mặt tôi khen cậu có 1 lần, cậu chưa nghe à, đàn ông đều không thích ăn cỏ gần hang? Anh ta nhìn tôi chán rồi, thấy cậu vừa tươi trẻ vừa quyến rũ nên rất ham."

"Đừng có kéo tôi vào, anh ta là muốn làm cậu ghen." Khương Tiểu Soái càng nói càng tức giận, cuối cùng mày cau chặt, cắn răng nói: "Cậu mấy ngày này cứ để mặc anh ta, đến ở với tôi, xem anh ta nói sao? !"

Buổi tối, Ngô Sở Úy thật sự tới chỗ Khương Tiểu Soái.

Cậu chuyển di động sang chế độ im lặng, cố ý không nhận điện thoại của Trì Sính, đợi đến khi Khương Tiểu Soái đi tắm, cậu liền lén ra ban công kêu Trì Sính đánh tới.

Trì Sính hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Ngô Sở Úy vừa lén liếc phòng tắm, vừa nhỏ giọng nói: "Tôi đang lấy công chuộc tội."

"Cậu là lấy công chuộc tội hay là tội thêm một bậc?" giọng Trì Sính lộ ra vài phần tức giận, "Có việc gì ban ngày không làm được sao? Cần phải ở lại đến đêm hôm khuya khoắt."

"Đây là kế hoạch của tôi, anh phải phối hợp với tôi." Ngô Sở Úy len lén nói.

"Cậu đi tìm người khác phối hợp, tôi phối hợp không được, tôi hiện chỉ muốn đâm cậu."

Ngô Sở Úy quýnh lên, "Việc này ngoài anh ra không ai có thể, anh không muốn phối hợp cũng phải phối hợp."

"Tôi cũng ngoài cậu không thể đâm ai, cậu không muốn về cũng phải về."

Ngô Sở Úy tốn hơi thừa lời, "Anh không thể nghỉ vài ngày sao?"

"Cậu có thể vài ngày không ăn cơm sao?"

"Cái này giống nhau sao? Vài ngày không ăn cơm sẽ chết, vài ngày không làm chuyện đó thì chết sao?"

"Chết chứ, hai cái bánh bao của cậu chính là thức ăn tinh thần của tôi, một ngày không gặm sẽ chết đói."

Ngô Sở Úy vừa muốn chửi thề, Khương Tiểu Soái đột nhiên từ phòng tắm đi ra, đi thẳng ra sân thượng, khiến cậu trở tay không kịp.

Vì vậy, Ngô Sở Úy một giây biến thành tiện thụ, tự ngược đãi chính mình.

"Anh làm vậy là sao? Tôi cả ngày không gặp mặt, tôi gọi điện cho anh, anh còn chê tôi phiền? Tôi nếu không cần anh, có thể gọi điện cho anh sao? Anh không thể chậm đánh răng một chút sao? Tôi gọi điện cản trở anh đánh răng, tôi......" (Khổ cho ba ba rồi.. )

"Anh ta cúp máy." Nói với Khương Tiểu Soái.

Trên thực tế Trì Sính bên kia vẫn còn nghe, cảm giác trong lòng có thể nghĩ! Anh ta bình thường ngắt máy bất kỳ ai, chưa từng ngắt máy Ngô Sở Úy, kết quả bị cậu ta lên án.

Sau đó, Ngô Sở Úy làm bộ bấm một số không có thật, gọi đi gọi lại không ai nghe.

Khương Tiểu Soái với tay đoạy lấy điện thoại của cậu, tức giận nói, "Cậu có cần cuống cuồng vậy không? Cậu có cần vì chút tình cảm này, lại thành ra như vầy! Tôi cho cậu đến đây ở, là để cậu lơ đi anh ta, cậu lại chủ động gọi điện cho anh ta? Chẳng phải là cậu tự hạ thấp mình sao?"

Ngô Sở Úy thấy đuối lý, tiếp tục giật điện thoại với Khương Tiểu Soái.

"Cậu đưa đây! Tôi phải hỏi anh ta cho rõ, tôi hỏi xem anh ta nghĩ gì."

Khương Tiểu Soái cứng rắn, "Không được gọi, muốn gọi tôi gọi giùm cậu!"

Nói xong, Khương Tiểu Soái đi qua phòng khác, đánh phịch một cái lên cửa, khí thế cầm di động lên.

Kết quả, cậu gọi cho Trì Sính, một tiếng liền bắt máy.

"Trì Sính, con mẹ anh có phải là đàn ông không? Anh đánh Đại Úy ra như vậy? Trước đây tôi vẫn cảm thấy anh rất đàn ông , giờ mới phát hiện anh chỉ là một tên cặn bã!"

Kết quả, Trì Sính nghe xong, chỉ là yếu ớt nói ba chữ.

"Tiểu Soái à?"

Không biết vì sao, Khương Tiểu Soái nghe xong thấy cả người không được tự nhiên.

"Đã trễ vậy không đi ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?"

Khương Tiểu Soái nổi nóng, "Anh nói xem tôi gọi cho anh làm gì? Đại Úy ở đang ở chỗ tôi đây!"

Trì Sính hoàn toàn không phản ứng với lời cậu nói, chỉ hỏi: "Cậu và Quách Tử vẫn chưa lên giường?"

"Anh hỏi cái này làm gì?"

Trì Sính nói: "Quan tâm độ rộng khít ở dưới của cậu một chút thôi."

Khương Tiểu Soái trong nháy mắt bị những lời này làm cho bối rối.

Chờ đến lúc cậu muốn trả lời Trì Sính, hỏi Trì Sính, bên kia đã cúp máy.

Trở lại phòng khách, thấy Ngô Sở Úy sững sờ tại chỗ, Khương Tiểu Soái đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi.

"Anh ta bắt máy không?" Ngô Sở Úy hỏi.

Khương Tiểu Soái lắc đầu.

Ngô Sở Úy không nói gì nữa, lê bước chân nặng nề trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.