Ngô Sở Úy bị Trì Sính áp giải đến cục thành quản, vào phòng làm việc của Trì Sính.
Mặt nạ bị tháo xuống, Trì Sính cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của Ngô Sở Úy, trừ một đôi mắt to sáng lấp lánh, những chỗ khác đều đúng quy cách, là một người bình thường.
Ngô Sở Úy rũ mắt, căn bản khinh thường nhìn Trì Sính một cái.
Trì Sính cầm một bản khai lên.
"Họ tên."
"Ngô Sở Úy."
Không quan trọng (đồng âm)?... Trì Sính híp mắt lại đánh giá Ngô Sở Úy, tên nhóc này gan đủ lớn, đã đến phòng làm việc của tôi rồi, còn dám nói ba chữ không quan trọng?
"Giới tính."
Hai chữ này Trì Sính nói hàm hồ không rõ, Ngô Sở Úy lại nghe thành tên họ, vì thế không kiên nhẫn đáp: "Ngô Sở Úy."
Lần này Trì Sính cười, cười thật, cười đến mức lông tơ Ngô Sở Úy đều dựng lên.
"Giới tính cũng không quan trọng?" Trì Sính không biết lôi đâu ra một cây kéo, vẽ một đường xinh đẹp trên ngón tay, "Nếu đã không quan trọng, vậy không bằng tôi cắt giùm cậu đi! Để lần sau cậu có trả lời vấn đề này thì cũng được danh chính ngôn thuận một chút..."
Ngô Sở Úy vô thức kẹp chân che đáy quần, nhanh chóng rút chứng minh thư của mình ra cho Trì Sính.
"Ngô Sở Úy?" Mặt Trì Sính dại ra, "Chứng minh thư này là giả phải không?"
"Hàng thật giá thật, không tin anh đi kiểm tra đi." Ngô Sở Úy hùng hồn nói.
Trì Sính ra máy tính kiểm tra, trong một đống hồ sơ hộ tịch, quả thật có một người như thế.
"Thật sự có người tên như vậy..." Trì Sính hừ lạnh một tiếng: "Cậu rất có cá tính đó."
Ngô Sở Úy ngồi vững vàng trên ghế, không chút dao động dưới chế giễu của Trì Sính, tư thế còn cao hơn Trì Sính.
Trì Sính cảm thấy rất hứng thú với Ngô Sở Úy, lại lật hồ sơ của y ra, phát hiện là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, ngước mắt liếc nhìn y cái nữa, xác định giống, toàn thân trên dưới đều tỏa ra hơi thở mọt sách 'không bùng phát trong trầm mặc, sẽ diệt vong trong trầm mặc'.
"Hôm đó tại sao cậu lại hất cháo lên người tôi?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy hơi kinh ngạc: "Hôm đó... là anh à?"
Té ra vị này đã cạo đầu trọc lóc rồi, thế mà đầu sỏ tai họa còn không tự biết mình đã bỏ bao nhiêu mủ thực vật nữa chứ.
Vẻ mặt Trì Sính âm trầm bất định, nhìn đến mức Ngô Sở Úy thấy lòng lạnh giá, nhưng y mạnh mẽ cảnh cáo mình, đối phương càng ngang tàng, mình phải càng không lộ sợ hãi, dù đến mức độ cao nhất cũng không sợ chết.
"Không có nguyên nhân, chỉ muốn hất vậy thôi."
Trì Sính đứng lên, bước lại gần Ngô Sở Úy, trong tay hắn còn đang đùa cây kéo kia.
Ngô Sở Úy siết chặt hai nắm tay, mắt nhìn chằm chằm Trì Sính, khi hai người chỉ còn cách nhau một bước, Ngô Sở Úy bất ngờ vung mạnh tay, nhưng lại bị Trì Sính dễ dàng khống chế, tâm trạng giãy chết liền bùng phát.
"Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, thành quản các anh hiện tại là quần thể yếu thế, quần thể yếu thế đó biết không? Là kẻ đối lập với dư luận, nếu anh thật sự làm gì tôi, mạng dân chúng rộng lớn sẽ không bỏ qua cho anh, cả đời anh sẽ bị hủy!"
Ngô Sở Úy vừa uy hiếp vừa bảo vệ chỗ yếu hại, tiếc rằng y che nhầm chỗ, Trì Sính hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với chim nhỏ ủ rũ của y, kéo của người ta vung lên, nhắm vào tóc của Ngô Sở Úy.
"Hả?" Ngô Sở Úy giật mình: "Làm gì vậy hả? Tự dưng anh cắt tóc của tôi làm gì?"
Cắt? Nghĩ thật đẹp! Tôi đây cắt ngắn để tiện cạo.
Trì Sính trực tiếp dùng lưỡi dao trong ngăn kéo để cạo, không bôi bọt, cứ thế cạo thẳng, trên da dầu của Ngô Sở Úy liền nổi lên từng mảng đỏ. Nhưng khả năng chịu đựng của người này cũng mạnh, đau thì nhịn, tôi không xin tha, cho dù gân xanh có nổi trên đầu, tôi cũng uy võ không khuất phục.
Một lát sau, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ ra gì đó, trên mặt đã không nén được.
"Tại sao cạo đầu tôi? Tôi hất cháo lên người anh, không phải nên ngồi tù sao?"
Trì Sính cười lạnh: "Không tại sao hết, chỉ là thích kiểu tóc này, muốn tìm người làm bạn."
Ngô Sở Úy thầm nghiến răng, người này chính là tâm lý biến thái, không thể suy nghĩ bình thường!
Trì Sính cầm cái máy ghi âm kiểu cũ của Ngô Sở Úy lên chơi, ấn nút phát.
"Vừa bắt được mấy con yêu quái, lại hạ được mấy con ma, yêu ma quỷ quái, sao nhiều như thế? Ăn một gậy của lão Tôn! Giết cho ngươi hồn cũng mất mà phách cũng không còn, thần cũng phát run, quỷ cũng sợ hãi, đánh đám hổ báo sài lang__ không còn chỗ trốn..."
Huyệt thái dương của Trì Sính giật giật mấy cái, trực tiếp nhảy đến bài tiếp theo.
"Ba cọng lông trên đầu, ai thấy cũng phải cười. Muốn hỏi tôi tên gì, mọi người đều biết. Tam Mao a Tam Mao, tuổi tác không rõ là lớn hay nhỏ..."
Ấn sang bài kế.
"Nói cho mẹ già biết, cuộc sống của con rất hạnh phúc, con vì kiếm tiền việc gì cũng làm. Tuy sống trong Tiểu Dương lâu, nhưng nhà rất cũ. Con có một tấm thẻ tín dụng, tiền còn thừa hơn tám đồng..."
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi, cậu còn nghe loại nhạc này?"
"Tôi là fan trung thành của Diêu Minh." (Cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp của TQ)
Diêu Minh? Trì Sính lại bị Ngô Sở Úy làm hồ đồ, cái này có liên quan gì đến Diêu Minh?
"Cậu cũng thích bóng rổ?"
Ngô Sở Úy lại dùng ánh mắt thương hại đáp lời Trì Sính: "Ai nói là Diêu Minh của bóng rổ hả? Tôi là nói nhà soạn nhạc Diêu Minh, quê mùa quá."
Hai mắt Trì Sính sắc lại: "Còn có một nhà soạn nhạc tên Diêu Minh?"
Là một fan hâm mộ, thần tượng của mình bị xem thường như thế, Ngô Sở Úy nhất định là phẫn nộ bất bình.
"Mẹ nó, anh cũng quá out rồi đi? Diêu Minh mà anh cũng không biết? [Chén trà tâm tư nơi cửa trước]? [Thuyết xướng diện phổ]? Nhà soạn nhạc bậc nhất đất nước! Được hưởng trợ cấp của nhà nước!... [Câu chuyện trực bếp] chắc anh từng xem qua chứ? Ca khúc chủ đề bên trong chính là do ông sáng tác. Còn có [Đội người mẫu Cao Lương nổi tiếng] do Triệu Bổn Sơn diễn nữa, ca khúc trong đó cũng là ông sáng tác..."
Hơn hai mươi năm nay, Trì Sính lần đầu bị người chọc cười.
Hắn lấy trong ngăn kéo ra một hộp giấy đựng tiền, đến trước mặt Ngô Sở Úy, nhướng mày: "Cầm lấy."
Ngô Sở Úy thẫn thờ, y không ngờ mình còn có thể lấy lại tiền đã vào tay thành quản.
"Về đi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy rất kinh ngạc: "Thật sự bỏ qua cho tôi?"
"Trong một phút biến mất trước mặt tôi."
Ngô Sở Úy mau chân chuồn đi.
Y vừa đi, đại đội trưởng đã vào.
"Cậu thả cậu ta đi như thế sao?"
Trì Sính hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"
Đại đội trưởng không tự nhiên cười: "Tôi nghe nói cậu có cả tá cách chỉnh người, tôi còn đợi xem đây."
Trì Sính châm một điếu thuốc rồi hút, không thèm nhìn đại đội trưởng một tiếng.
"Trước giờ tôi không chỉnh người hiền lành."
"Cậu ta mà hiền lành?" Đại đội trưởng cũng sắp dựng lông: "Cậu ta dám hất cháo lên người cậu!"
Trì Sính lười phí lời, đi vòng qua đại đội trưởng, ôm Túi Dấm Nhỏ, thản nhiên ra ngoài.