Gần mười hai giờ, Khương Tiểu Soái mất ngủ, hắn lái xe ra ngoài, dự định về phòng khám lấy chút thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Kết quả về phòng khám lại thấy di động và túi của Ngô Sở Úy đều đặt bên trong, còn người thì không thấy đâu. Trễ thế này còn đi đâu? Khương Tiểu Soái đứng trước cửa phòng khám nhìn ngó xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu.
Trên quảng trường thể thao của tiểu khu đối diện phòng khám, Ngô Sở Úy đang luyện tập úp rổ.
Khương Tiểu Soái lén mò qua.
Ngô Sở Úy đặt quả bóng dưới đất, duỗi duỗi chân, sau đó lùi ra ba mét, chạy nhanh qua, nhảy bật lên, một tay với đến rổ bóng. Vì độ cao không đủ, ngón tay Ngô Sở Úy chỉ chạm vào khung rổ, căn bản không nắm được, y rớt xuống thở ra một hơi.
Tiếp tục thử!
Ánh mắt Ngô Sở Úy phát ra ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm, giống như khung rổ là mặt Trì Sính, y bắt lấy khung rổ, rồi hung hăng bóp nát gương mặt Trì Sính. Y lại chạy một lần nữa, hai chân bật thật mạnh, kèm theo một tiếng hê lớn, tay Ngô Sở Úy thò vào trong rổ, nắm thật chặt, treo mình trên đó.
Thành công rồi! Ngô Sở Úy thầm kêu.
Kết quả, thân dưới chợt lạnh, phần vải che trên mông bị người ta kéo xuống.
Khương Tiểu Soái vốn muốn cười xấu xa hai tiếng, kết quả thấy đường nét mơ hồ trên mông Ngô Sở Úy, liền giật mình, tiếng cười nghẹn lại trong họng không thể phát ra.
Ngô Sở Úy đoán được là Khương Tiểu Soái, hai chân đáp xuống ổn định, thong dong nhàn nhã kéo quần lên.
"Sao anh quay lại?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái hỏi lại: "Mông cậu sao bị vậy?"
Ngô Sở Úy vẻ mặt hoang mang, y hoàn toàn quên tuốt chuyện bị hai cái kìm sắt của Trì Sính giày vò.
Khương Tiểu Soái kéo Ngô Sở Úy về phòng khám, ép buộc y cởi quần, kết quả thấy trên hai gò thịt trắng nõn đó ấn hơn n dấu ô mai, cơ mặt Khương Tiểu Soái co giật không ngừng.
"Hai người... phát triển nhanh như vậy?"
Ngô Sở Úy không chút để tâm chép miệng: "Anh nghĩ đi đâu rồi? Cái này là lúc tôi chơi bóng rổ, anh ta dùng tay tập kích, chính là muốn bức tôi nói ra mục đích mấy hôm nay cắm cọc ở đó."
"À... dùng tay... dùng tay cũng không được!" Khương Tiểu Soái lại nhướng mày: "Tập kích có rất nhiều chỗ, tại sao lại phải chọn chỗ này? Rõ ràng là có gian tình! Mới quen có vài ngày thôi mà? Anh ta đã động tay động chân với cậu rồi!!"
Ngô Sở Úy ấn Khương Tiểu Soái đang kích động lại, khóe miệng cong lên một đường đầy ý vị.
"Sư phụ, không phải anh nên vui mừng cho tôi sao?"
Nụ cười do đích thân Khương Tiểu Soái điều giáo ra, sau khi Ngô Sở Úy luyện thuần thục, thế mà lại khiến hắn bị mê đảo, thậm chí thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tinh phẩm Khương Tiểu Soái tôi cực khổ rèn đúc ra, lại phải tặng cho người khác hưởng thụ? Tôi dòm ngó cặp mông đó đã nửa năm, dựa vào cái gì tên đó lại nếm trước?
Khương Tiểu Soái đã chà đạp cặp mông của Ngô Sở Úy hơn mười phút, vẫn chưa thấy đã nghiện.
"Chưa, mát xa thế này có lợi cho việc thúc tiến huyết dịch tuần hoàn, tăng tốc độ hấp thu thuốc bôi."
"..."
Hôm nay, lại đến phiên Trì Sính trực ca đêm, bước ra khỏi xe, hắn lại nghe thấy tiếng đập bóng quen thuộc.
Ngô Sở Úy đã làm xong mấy động tác khởi động nóng người, đưa bóng một lát, nhảy lên ở tuyến đầu, thân hình khỏe mạnh bật cao, một tay dùng lực ném bóng vào khung. Bóng vào rổ, lúc chạm đất có hơi bất ổn, nhưng không ảnh hưởng đến hiệu quả cả cú ụp rổ, vẫn mang tính thưởng thức.
Gần đây Ngô Sở Úy cả ngày bám lấy sô pha luyện lực nhảy.
Bóng lại rơi vào tay Trì Sính, hắn tùy ý ước lượng một chút, nhảy lên trước đường phạt bóng, xoay người một cái sắc bén giữa không, động tác ngừng một chút, tiếp theo quả bóng trong tay vạch nửa đường cong, nặng nề rơi vào rổ.
"Phanh!" Sức lực quá lớn kéo lấy khung rổ, cái giá rổ cũng lay động.
Ngô Sở Úy ở bên cạnh nhìn líu lưỡi, y cảm thấy cả cái khung bằng thép cũng muốn bị Trì Sính kéo xuống, không biết còn tưởng là đang quay phim nữa đó. Y vất vả lắm mới đưa được bóng vào rổ, người ta thì đã bắt đầu úp rổ, tính thoải mái đó, sức mạnh đó, không phải một sớm một chiều có thể luyện được.
Về điểm này, Ngô Sở Úy tâm phục khẩu phục.
Nhưng, trước mặt loại người này, Ngô Sở Úy keo kiệt biểu đạt sự tán thưởng của mình. Tùy tiện ném qua một ánh mắt lạnh nhạt, đôi giày thể thao cũ kỹ mộc mạc bước theo tiết tấu nhịp nhàng âm vang trên sân, gõ mạnh vào trái tim xao động bất an của người họ Trì nào đó.
"Không phải đã nói cảm ơn rồi sao? Sao lại đến nữa?" Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy khinh thường quay đầu, thờ ơ đáp: "Tôi từng nói là đến tìm anh sao?"
Trong mắt Trì Sính chỉ còn lại hai gò nổi lên đang kiêu ngạo chuyển động trước mặt, hắn tiện tay cầm quả bóng lên, nhắm vào mục tiêu ném qua. Nhưng lần này Ngô Sở Úy đã có phòng bị, hai tay nhanh chóng đưa ra sau, dồn sức bắt lấy quả bóng đang xoay chuyển tốc độ cao. Sau đó đập mạnh xuống đất, rồi đặt mông ngồi lên.
Trì Sính đi theo ra khỏi sân, tay thò vào túi, móc ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
"Kẹo này lại là do cậu bỏ vào sao?"
Ngô Sở Úy cố ý ra vẻ không biết: "Kẹo gì?"
Trì Sính khom người xuống, ánh mắt từ trên xuống dưới đáp lên mặt Ngô Sở Úy, nơi đó vẫn tràn đầy sức lực.
"Cho chút đồ ăn còn phải dùng phương pháp đặc biệt đó sao, sợ hoang phí tay nghề hả?"
Ngô Sở Úy lười biếng rũ mắt xuống rồi lại kiêu ngạo nâng lên, một cái đảo mắt trắng tràn đầy phong vị, khiến Trì Sính thoáng rung động. Hắn nâng cằm Ngô Sở Úy, muốn dùng móng tay cà qua chân râu non nớt kia, lại bị Ngô Sở Úy nhẹ nhàng tránh đi. Khi Ngô Sở Úy may mắn không bị 'quấy rối', Trì Sính đột nhiên duỗi chân đạp quả bóng dưới mông Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không vững ngã ngồi xuống, đúng lúc đè lên chân Trì Sính.
"Mông cậu thật lớn, chôn vùi chân tôi luôn rồi." Yết hầu Trì Sính rõ ràng chuyển động một chút.
Ngô Sở Úy chỉ mặc một cái quần thể thao, Trì Sính mang giày vải, ngón chân cách hai lớp vải trêu đùa thịt mềm trên mông Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy dù sao cũng chưa từng tán tỉnh đàn ông, y đứng bật dậy, con mắt tối tăm tràn đầy khuất nhục.
Là thật sự không cho xâm phạm, hay là thủ đoạn vụng về nửa cự nửa nghênh, Trì Sính phân biệt được rõ ràng.
Ngô Sở Úy đè nén cơn giận trong lòng, cầm túi của mình lên, không nói tiếng nào ra bãi đậu xe.
Lần này là mười mấy con chuột, không biết Ngô Sở Úy bắt ở đâu, con nào cũng mập mạp, Túi Dấm Nhỏ vui sướng ăn sạch. Đút Túi Dấm Nhỏ no rồi, Ngô Sở Úy không thèm nhìn Trì Sính một cái, kẹp quả bóng rời khỏi sân, bóng lưng kiêu ngạo vô cùng.