Long Phượng Hoan Hỉ chân king gồm 4 giai đoạn lớn: Luyện Thể, Luyện Hồn, Luyện Khí, Luyện Thần. Trần Tinh hiện tại đang dừng lại giai đoạn thứ nhất Luyện thể. Trong giai đoạn Luyện thể lại chia ra 6 giai đoạn nhỏ Luyện Da, Luyện Thịt, luyện xương, Luyện tạng, luyện máu, luyện tế bào.
Mỗi một giai đoạn muốn đột phá thì không biết cần bao nhiêu năng lượng từ việc vận động nguyên thuỷ cho đủ, mỗi tiến một bậc lại khó gấp trăm lần bậc trước đó. Trần Tinh đã dừng lại ở giai đoạn Luyện thịt đỉnh rất lâu. Thế nhưng hôm nay một lần đăng lâm cực nhạc lại giúp Trần Tinh từ giai đoạn Luyện thịt đỉnh vụt thẳng tới giai đoạn luyện xương đỉnh phong. Đây là một tin tức tốt, đồng nghĩa với việc khả năng hồi phục của Trần Tinh lại nâng cao thêm một đoạn lớn. Thể chất càng cường đại thì khả năng bị đánh bại càng nhỏ. Tất cả đều là nhờ Thi Vũ.
Nàng chỉ là một người bình thường nhưng mà Một người bình thường làm sao có thể có được nguồn năng lượng khổng lồ đó? Thể chất của nàng hoàn toàn không thấy chỗ nào khác lạ nếu không cho dù không thể trở thành cao thủ đương thời thì nàng cũng phải nhắc đến dù là một ít.? Có cơ hội Trần Tinh nhất định sẽ điều tra.
Bình minh ló dạng, hắn dậy rất sớm, có chút bất ngờ về sự đột phá của mình, nhưng rất nhanh Trần Tinh liền biểu hiện bình thản, hắn chỉ nhíu mày nhìn Thi Vũ đang ngủ say sau đó đưa tay đặt cách vết sẹo một khoảng nhỏ rồi bắt đầu tiến hành việc trì dũ. Hắn muốn khi nàng tỉnh lại thì sẽ cho nàng một món quà nhỏ. Mặc lại quần áo, cải biến hình dáng Trần Tinh để lại một lá thư nói rõ dự định chỉ dẫn của mình trong đó rồi đi ra khỏi phòng tìm kiếm tú bà.
Thanh lâu là nơi hoạt động về đêm, ban ngày dĩ nhiên không gian yên ắng không một bóng người, muốn tìm kiếm phòng của tú bà cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Trần Tinh nhắm thẳng ngay căn phòng to lớn nhất ý định thử vận may thế nào.
-Bành bành bành~
-Ai vậy, mới sáng sớm đã làm phiền ta, các ngươi có phải chán sống hay không?
Tiếng nói từ trong vọng ra, hắn nghe ra được là giọng của tú bà, tiếp theo đó là cửa phòng mở ra.
Khuôn mặt buồn ngủ của tú bà trong nháy mắt trở nên khó coi, Trần Tinh nhếch mép cười
-Xem ra bà đã đoán được nguyên nhân ta xuất hiện nơi này, giỏi lắm, bà dám lừa gạt ta?
Hắn tiến lên hùng hổ doạ người, việc đêm qua Trần Tinh đánh gục mấy chục người làm cho tú bà không dám manh động mà thầm cầu nguyện mọi chuyện suôn sẻ, đến gần sáng mới ngủ, không nghỉ tới mới vừa chợp mắt không bao lâu thì Trần Tinh liền xuất hiện.
-Đại nhân, xin đại nhân bỏ qua cho….tất cả mọi chuyện đều là do dòng đời đưa đẩy, ta…
Trần Tinh nào có hứng thú nghe tiếp? Hắn thủ thế cắt đứt lời nói tú bà rồi hỏi
-Ta không có hứng thú muốn biết, hiện tại ta chỉ muốn ngươi bồi thường.
Tú bà nhăn mặt, tỏ vẻ khó xử xin xỏ
-Đại nhân, ngài muốn bao nhiêu ngân lượng, ta cũng không giàu có gì, ngài xem..
-Đừng có đưa bản mặt đó nhìn ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng những thanh lâu này phải đóng cửa mà ngươi còn phải gánh chịu cơn thịnh nộ của mọi người vì đã lừa dối bọn họ bấy lâu nay. Còn một điều nữa là ta không phải muốn lấy ngân lượng của ngươi, nếu như ngươi đồng ý với ta một việc, ta đảm bảo sẽ giữ bí mật cũng như giúp sinh ý của ngươi trở nên tốt hơn. Ngày kiếm ngàn lượng không phải việc khó gì.
Tú bà nghe Trần Tinh nói, khuôn mặt ban đầu khó coi cực kỳ nhưng nháy mắt lại tươi tắn hơn hẳn
-Đại nhân, ngài nói có thật không? Như vậy không biết là ta cần phải làm gì?
Trần Tinh bắt đầu nói ý đồ chính của mình, ban đầu tú bà còn không đồng ý nhưng bằng lời ăn tiếng nói của mình Trần Tinh thành công chuộc thân cho Thi Vũ, đồng thời hắn cũng căn dặn bà ta một số việc cùng với chỉ điểm các chiêu thức câu khách đại loại như múa thoát y,..một số ý tưởng về công thức làm rượu và món ăn ngon.
Xong xuôi tất cả mọi việc Trần Tinh rời khỏi kỹ viện, hắn nhắm thẳng bảng thông cáo lấy tay xé nó và đi về phía Hoàng cung. Một số vệ binh ngăn cản nhưng thấy bảng thông cáo trong tay Trần Tinh thì lập tức hiểu ý rời đi bẩm báo. Cấp trên đã trọng điểm nhắc nhở đương nhiên phải nhớ kỹ. Hắn nhanh chóng được người dẫn đường trực tiếp diện kiến Hoàng Thượng.
Tảo triều phong kiến thường diễn ra rất sớm, hiện tại mọi người đều đã có mặt đông đủ, cửa lớn đại điện luôn mở rộng, hai bên văn võ bá quan ngay ngắn xếp hàng tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cửa chính.
Trần Tinh đạm nhiên bước vào, bề ngoài đồ sộ của hắn làm cho mọi người nghị luận sôi nổi.
-To gan, gặp Hoàng Thượng tại sao không quỳ?
Một tên trang phục toàn thân giáp sắt bước ra lớn tiếng chỉ trích Trần Tinh, nhưng vị Hoàng Thượng này có vẻ sốt ruột đưa tay ngăn cản
-Ái khanh, không sao, không sao cả. Ngươi tên là gì?
-Trần Tinh.
-Trần tiên sinh, trẫm đây ngày mất ăn đêm mất ngủ vì lo lắng cho ái phi của trẫm, cho nên trẫm cũng không muốn nói nhiều, ngươi thật có thể trị bệnh sao?
Tên hoàng đế này dò hỏi, Trần Tinh nào giống đâu một đại phu? Mãng phu thì đúng hơn, nhưng không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà đuổi ngươi đi được. Tên hoàng đế này cũng hoà nhã hỏi.
Trần Tinh giơ tay đưa bảng thông cáo lên hùng hồn nói
-Nếu ta có đủ đảm lượng gỡ nó xuống thì đồng nghĩa với việc ta nắm chắc trị hết bệnh cho ái phi hoàng thượng.
Hoàng đế nghe xong mừng rỡ, lập tức sai người đưa Trần Tinh đi không mảy may nghi ngờ, giống như lời nói Trần Tinh có ma lực vậy.
-Người đâu, mang vị Trần tiên sinh này đến tẩm cung Lý quý phi, nếu Trần tiên sinh có căn dặn gì tận lực làm theo.
Các văn võ bá quan đại thần đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không hiểu hoàng đế của mình hôm nay bị làm sao nhưng tất cả đều không dám mở miệng, chỉ có Trần Tinh nhếch mép cười. Xem ra là do hắn giở trò.
Được thái giám dẫn đường nên Trần Tinh rất nhanh đến tẩm cung người gọi Lý quý phi này. Phía ngoài được canh giữ rất sâm nghiêm.
Tên thái giám tiến lên đưa ra lệnh bài một lúc sau đó rồi cung kính mời Trần Tinh vào trong. Căn phòng đóng lại, hắn thấy bên trong hai cung nữ đang túc trực thay phiên chăm sóc cho cô gái đang nằm trên giường, ấn tượng đầu tiên chính là đẹp, vẻ đẹp của nàng giống như trăng trong nước hoa trong tranh vậy. Mờ ảo nhưng lại khiến người khác phải nhìn thêm vài lần. Thế nhưng điều sự chú ý của Trần Tinh đặt vào một thứ khác. Cảm giác khác thường đến từ chiếc gối nàng đang nằm. Nó dường như đang có linh tính và sợ hãi Trần Tinh vậy. Chuyện lạ kỳ còn ít sao?
-Hai người lui ra đi, chuẩn bị những thứ này, nhớ đừng để người khác làm phiền ta.
Trần Tinh sau một phen giải thích cầm lệnh bài của tên thái giám đưa lúc nảy cho hai cung nữ rồi căn dặn họ đi lấy những thứ mà hắn cần. Hoàng cung là kho thuốc lớn nhất, hắn không ngại lấy hết những thứ này.
Trong phòng hiện tại chỉ còn Trần Tinh cùng cô gái này, hắn không gấp gáp mà ngồi xuống bàn tự rót cho mình chung trà. Ngón tay gõ mặt bàn suy nghĩ tìm cách. Người bình thường chưa tiếp xúc với linh khí làm sao biết chiếc gối nàng nằm không phải bình thường? Đây có lẽ là nguyên nhân khiến vị quý phi này hôn mê không tỉnh. Nhưng nếu không phải là bệnh thì hắn phải làm sao để chữa cho nàng đây? Lấy chiếc gối ra? Như vậy liệu có ảnh hưởng gì đến nàng không? Trần Tinh không thể vì sự hiếu kỳ của mình mà làm hại người vô tội được đặc biệt là một cô gái xinh đẹp.
Quanh đi quẩn lại hắn không có cách nào, Trần Tinh không phải đạo sĩ, biết Dịch kinh không có nghĩa là có thể nói quẻ đoán mạng. Hắn tiến lại gần nàng hơn, đưa tay thử chạm vào chiếc gối xem có gì khác lạ không, cảm giác không bình thường chứ không có nguy hiểm nên Trần Tinh mới can đảm dò xét như vậy, hắn cau mày
-Chuyện gì xảy ra, nó đang trốn tránh điều gì?
Trần Tinh bàn tay hoá trảo bóp nát một phần cái gối gốm, từ bên trong hắn lôi ra một quyển da dê màu đen. Nếu mắt thường nhìn vào thì giống như là một cục than hoặc cục đất thôi.
Sự chú ý của Trần Tinh đều bị vật này thu hút. Nào đâu còn quan tâm vị quý phi này ra sao? Cũng may mà không có việc gì xảy ra. Hắn đặt nó lên bàn rồi từ từ mở ra, ánh mắt hắn trợn to lên bởi vì bên trong không có gì cả ngoại trừ các hình vẽ binh khí như kiếm, đao, thương, kích, chuỷ thủ, cung, cầm,..... Các hình vẽ này tự bản thân toả ra hào quang riêng biệt sống động như thật. Trần Tinh ngưng mắt nhìn dòng ghi chú
Ngự Lôi Thần Kiếm, nguyên liệu chế tạo gồm: Sừng Lôi thú, tị lôi châu, lôi vân thạch,....
Thiên Ma cầm, nguyên liệu chế tạo: Hắc mộc tùng, nhiếp hồn tinh thạch, mê hồn thảo,...
Hợp hoan âm dương kính, nguyên liệu bao gồm:......
Đọc tới đây Trần Tinh nhanh chóng khép lại quyển da dê màu đen này. Moẹ, trúng lớn rồi, cái gì mới là bảo bối? Đây không phải sao?. Ngoài việc miêu tả nguyên liệu, trong đó còn chỉ dẫn cách luyện chế, hơn nữa còn giới thiệu sơ lược công dụng của các món binh khí. Khó tin nhất chính là khi hắn nhìn tới đồ án Hợp hoan âm dương kính thì cơ tể lại có cảm giác thân thiết. Giống như nó là một phần của cơ thể mình vậy
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại xuất hiện nhiều chuyện bất bình thường như vậy? Có phải có việc gì kinh khủng sắp hàng lâm?
-Ưm~
Một tiếng rên khẽ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Tinh hắn giật mình và nhanh chóng thu Thần Binh cổ phổ này vào không gian giới chỉ rồi tỏ ra bình thường đi tới đỡ vị Lý quý phi này ngồi dậy.
Có chút mơ màng sau cơn hôn mê dài, Lý quý phi yếu ớt tựa vào người Trần Tinh, mùi thơm cơ thể là cho Trần Tinh cũng có chút mất tỉnh táo đưa tay ngắt một cái, hắn giật mình kìm lại xúc động, điều chỉnh lại tinh thần bắt đầu kiểm tra việc Lý quý phi này còn vấn đề gì khác không. Sau đó mới gọi người vào. Trần Tinh chẳng hề làm gì cả nhưng lại gom được một số dược liệu quý, dự tính ban đầu cũng là chữa trị cho nàng rồi nhân cơ hội gôm dược liệu và điều tra tin tức, nhưng hiện tại không cần hắn phí sức Lý quý phi cũng đã ổn.
Trần Tinh đoán nguyên do mấy người khác không thể chẩn đoán nguyên nhân chủ yếu chính là việc không hề biết được sự tồn tại của Thần Binh cổ phổ, một người bình thường làm sao có thể chịu được ảnh hưởng từ thần vật được? Hôn mê là điều tất yếu.
Nghe được tin tức Ái phi đã có khởi sắc, hoàng đế rất mừng rỡ vội truyền Trần Tinh yết kiến.
-Trần Tiên sinh, người đúng kỳ nhân, tiên sinh chính là ân nhân của trẫm, tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói, trẫm nhất định sẽ tận lực hoàn thành.
Trần Tinh mỉm cười đáp
-Bệ hạ quá lời, ta chỉ thực hiện đúng lời nói của mình thôi, quả thật ta cũng có yêu cầu, mong bệ hạ chấp thuận.
-Tiên sinh mời nói.
-Ta muốn vào bảo khố quốc gia lựa chọn một số món châu báu.
-Chuyện này...
Hoàng Đế sựng người, Trần Tinh biết thế nào cũng vậy, chó má hoàng đế tàu, nếu đồng ý lập tức thì hắn còn cảm thấy tội lỗi việc hồi nảy, hiện tại sao? Chỉ đi xin vào bảo khố lấy vài vật phẩm còn keo kiệt như vậy, còn nói tặng nửa giang sơn, nếu hắn thật yêu cầu nửa giang giang sơn có hay không giết người giấu xác?....Trần Tinh từ trong người lấy ra một thí vải đã chẩn bị từ trước.
-Bệ hạ, ngài cứ yên tâm, ta không phải người tham lam, ta đi vào chỉ là muốn tham quan thôi, đi ra lấy một số thứ xem như kỷ niệm...., bệ hạ có thể sai người kiểm tra ta có tàng trữ đồ vật hay không. Chẳng lẽ bảo khố không có bảo vật khiến ta vừa mắt sao?
Hoàng đế vẻ mặt nhanh chóng giãn ra, y còn tưởng chuyện gì to tác, chỉ là một cái túi bé tẹo kia thì có thể lấy được bao nhiêu? Nghĩ tới khi ái phi khỏi bệnh thì có thể...hoàng đế nhanh chóng nói
-Tiên sinh hiểu lầm, trẫm không có ý đó, trẫm chấp thuận yêu cầu của tiên sinh...
-Người đâu, dẫn Trần tiên sinh đến bảo khố để tiên sinh thoả sức lựa chọn.
Trần Tinh cười lạnh trong bụng, dĩ nhiên là thoả sức lụa chọn, chẳng những thế ái phi của y Trần Tinh cũng có ý đồ.
Hắn nhanh chóng được dẫn tới bảo khố, nơi này cứ cách 10m thì lại có 4 binh lính, phải nói là vô cùng sâm nghiêm, cửa lớn muốn đẩy ra cũng phải cần 20 người.
Trần Tinh đi vào trong, mục tiêu của hắn chính là ôm may mắn tìm thấy Vũ Mục Di thư, tịch biên gia sản đương nhiên là phải về bảo khố rồi. Tìm kiếm trong này cơ hội sẽ cao hơn. Trần Tinh không muốn lãng phí thời gian cho nên hắn thu hết tất cả vàng, đá quý... Vào thùng bổ sung tài sản của mình. Chỉ còn lại một số món đồ không phải màu vàng Trần Tinh để lại xem xét, một quyển sách tìm được trong hộp gỗ cẩm, không phải Vũ Mục Di thư thì là gì? Đã tìm được thứ muốn tìm. Trần Tinh nhanh chóng thua gom luôn tất cả mọi thứ, hiện tại không gian giới chỉ của hắn cũng đã không còn chỗ trống.
-Tiên sinh, vì sao ngài lại lấy ít như vậy? Sao không lấy thêm một chút nữa, trong đó vẫn còn nhiều đồ vật mà, chẳng lẽ không vừa mắt tiên sinh sao?
-Đa ta bệ hạ, tại hạ đã cảm thấy đủ, không cần thiết phải lấy thêm làm gì. Chỉ là ta không tên tâm Lý quý phi sức khoẻ, cho nên mong bệ hạ chuẩn tấu cho ta kiểm tra xem nàng một lần nữa rồi xuất cung, không biết ý bệ hạ thế nào?
Lần đầu Trần Tinh sử dụng di hồn đại pháp làm mê muội hoàng đế thành công là bởi vì tinh thần của y sa sút, hiện tại tinh thần ông ta đang phấn chấn dĩ nhiên là không làm được.
-Trẫm chuẩn tấu, mong tiên sinh kỹ lượng kiểm tra ái phi của ta.
Trần Tinh cười thầm, kỹ lưỡng, nhất định là vậy rồi. Hắn một lần nữa rời đi, giống như lần trước đuổi hết cung nữ ra, Trần Tinh bắt đầu nhìn Lý quý phi đang ngủ say tựa u lan trong cốc.
-Đừng giả vờ nữa, cô hiện tại đã khoẻ tại sao vẫn còn giả hôn mê?
Lý quý phi thân hình run lên, nàng ngồi dậy khuôn mặt sầu thảm
-Xin ngươi đừng nói việc này với hoàng thượng, ngươi muốn gì ta đều có thể đáp ứng.
-Lý do?
Nàng bắt đầu kể lại đầu đuôi, Lý quý phi tên thật gọi Lý Thanh Chiếu, người Dương Châu, cha là một tri huyện nhỏ, mẹ mất từ khi lọt lòng, hai cha con nương tựa mà sống, nhưng một lần vị tổng quản trong cung bắt gặp vẻ đẹp của nàng nên đã hồi kinh mách với Hoàng thượng, kết quả là nàng bị bắt ép làm quý phi. Bản thân nàng không muốn nhưng chẳng biết làm sao, hoàng cung canh gác sâm nghiêm làm sao có thể trốn, chưa nói đến việc an toàn của cha nàng. Những lo nghĩ chưa tan nàng lại lâm vào hôn mê mà không biết nguyên do.
-Cuộc sông trong này không tốt sao? Ta thấy cô rất được hoàng thượng sủng ái mà.
Lý Thanh Chiếu cười khổ
-Như vậy thì sao? Bản thân ta không thích cuộc sống trong cung, nhưng tranh đấu ta đã nghe đến phát chán, hiện tại ta còn được sủng ái, 10 năm nữa thì sao?
-Như vậy là cô muốn rời khỏi cung?
-Đúng vậy, ngươi sẽ giúp ta sao?
-Chỉ cần cô đồng ý với ta một điều kiện.
-Điều kiện gì...
Trần Tinh nói ra kế hoạch của mình, Lý Thanh Chiếu gương mặt đỏ chót, nhất quyết không đồng ý, nhưng cuối cùng nàng cũng bị thuyết phục bởi khi nhìn thấy gương mặt thật của Trần Tinh, đúng là chỉ cần đẹp trai khoai to thì không lo chết đói.
-Ái phi, nàng cho người gọi ta đến gấp như vậy là có việc gì? Trần tiên sinh đã đi chưa?
Chưa thấy người đã nghe tiếng, Hoàng đế căn dặn mọi người chờ bên ngoài rồi một mình bước vào.
Ông ta nhìn Lý Thanh Chiếu đang ăn mặc một trương lụa mỏng có thể thấy được cả bên trong thì phía dưới liền có phản ứng. Hơi hở ông ta gấp gáp hẳn lên liền xông lại, nhưng cơ thể ngay lập tức bị cứng lại, bởi vì ông ta bị Trần Tinh điểm huyệt.
Hắn từ phía sau bình phong đi ra, vẫn là khuôn mặt dịch dung, trong sự trợn tròn mắt của hoàng đế Trần Tinh bắt đầu một tay nâng chân Lý Thanh Chiếu lên rồi đưa tiểu đệ của mình vào.
Dòng máu tươi chảy xuông cặp đùi trắng nõn cùng tiếng rên khẽ vì đau đớn như con dao đâm thẳng vào tim hoàng đế.
Moá nó, việc gì mới là đau đớn nhất? Không phải cái này sao? Chẳng những như vậy ái phi của mình còn tỏ ra thích thú nữa. Trong lòng ông ta hiện tại chỉ có một câu hỏi tại sao lặp đi lặp lại. Hai tay Trần Tinh chia ra mỗi bên nâng Lý Thanh Chiếu lên phơi bày chỗ giao nhau của hai người trước mặt hoàng đế rồi nhịp.
Hắn đương nhiên là muốn trả thù, hơn một 1000 năm đô hộ, không phải bởi vì lòng tham của những tên hoàng đế trung hoa này sao?
-Chậc chậc, hoàng thượng thật là dũng mãnh, ước gì được một góc của ngài thì hay quá.
Cự long liên tục ra vào động cùng với tiếng rên rỉ tiêu hồn của Lý Thanh Chiếu khiến tên hoàng đế tiểu đệ cũng đang cứng lên.
Đôi mắt của ông ta đỏ hoe nước mắt giàn giụa. Trần Tinh thấy nếu tiếp tục nữa thì tinh thần sẽ hỏng mất.
Trần Tinh ngừng lại đặt Lý Thanh Chiếu lên giường rồi đi về phía Hoàng đế sử dụng Di hồn đại pháp ám thị cho y là một kẻ bất lực, cũng để lại cho y một đoạn trí nhớ là mình bị cắm sừng nhưng không nhớ ra là ai. An bài xong tất cả mọi chuyện. Đợi đến đêm khuya Trần Tinh mang theo Lý Thanh Chiếu rời khỏi Hoàng Cung.