Nghịch Thần Ký

Chương 29: Bán thần vẫn lạc



Sau khi an bài xong tất cả, Trần Tinh tạo ra một phân thân đi ra ngoài trước, tiến hành dẫn dụ đi các con rồng khác, vì đề phòng bất trắc hắn tạo ra một phân thân khác ở trong trận nhãn đợi sau khi hắn đi tiến hành phong ấn lại. Ai biết được sau khi phong ấn hắn có bị nhốt trong đây luôn không?.

Vì phong ấn chỉ nhầm vào "ngoại tộc" nên sau khi hắn sử dụng thần long huyết nên cũng không cần vảy rồng thế là hắn đưa cho Anna. Sau khi ra khỏi động hắn thu Anna vào Tiểu thế giới trước rồi chạy nhanh ra khe núi rồi phân thân thứ 2 đặt long châu phong ấn trận nhãn.

Hắn tiến vào trong Tiểu thới giới thấy Anna bộ dáng như gặp quỷ nhìn hắn. Phải biết Tiểu thế giới chỉ có một số ít Chân thần mới sở hữu, ngay cả thủ lĩnh cũng không có, nhưng kẻ trước mắt mình cho là con kiến hôi lại sở hữu. Nàng nghi ngờ hỏi

"Ngươi thân phận thật sự là gì? Vì sao ngươi lại sở hữu Tiểu thế giới mà ngay cả Chân thần đều ước ao?"

Trần Tinh thầm nghĩ:"nếu nàng biết không chỉ Tiểu thế giới mà ngay cả Đại thế giới ta cũng có không biết sẽ phản ứng gì? " ngoài mặt lại nói:" Ta không có thân phận gỉ, chỉ là đạt được một số cơ duyên thôi, ngươi tạm thời cứ ở đây tu luyện vào ngày, chờ ta xử lý một số chuyện sẽ đưa ngươi ra ngoài."

"Được rồi, đi đi " Anna phất phất tay như đuổi ruồi một dạng

Trần Tinh cũng không chấp nhất. Chuyện quan trọng nhất là hắn phải tìm một nơi tương đối an toàn để tiến hành độ kiếp, hắn cảm ứng được thiên kiếp sắp đến. 1 lần vượt cửu kiếp bỏ đi phàm thai thành tựu bán thần như hắn phải nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a!

Hắn tìm một nơi tương đối vắng vẻ, phía trên đỉnh núi hắn ngồi xuống bắt đầu chờ thiên kiếp đến. Sau một lúc, bầu trời phong vân dũng động, phương viên trăm dặm không thấy ánh mặt trời. Một vòng xoáy xuất hiện tại trung tâm. Một đạo lôi kiếp đánh xuống!

"Ầm~" Trần Tinh ngạnh hám lôi kiếp, hắn muốn thống qua lôi kiếp tìm hiểu Lôi chi phép tắc càng thêm sâu rõ hơn.

Trải qua đợt thứ nhất lôi kiếp, Trần Tinh bề ngoài không có gì thay đổi ngoại trừ quần áo toàn thân mất hết.

Tựa như phẫn nộ một dạng, bầu trời 2 đạo lôi kiếp song song trút xuống, lần này lôi kiếp to hơn lần trước 1 vòng.

"Đùng Đùng~" Trần Tinh không còn dễ chịu như lầm đầu, hắn toàn thân run lên, dòng điện đang di chuyển xung quanh làn da hắn. Tóc hắn không còn thẳng dài như trước mà thay vào đó là rối bù. Nhưng hắn vẫn không quan tâm, vẫn cảm ngộ Lôi chi phép tắc ẩn chứa trong lôi kiếp.

"Ầm ầm,đùng đùng~" 2 đạo lôi kiếp tiếp tục đánh xuống, nhung lần này màu sắc lôi kiếp chuyển sang màu xanh nước biển. Trần Tinh toàn thân tróc ra, vết máu rịn cả người thoảng thoảng nghe mùi thịt chín. Hắn ói một ngụm máu, sau đó tiếp tục ngồi xuống, không quan tâm, hắn tin tưởng mình sẽ vượt qua lôi kiếp.

Không cho Trần Tinh bất kỳ cơ hội thở dốc nào. 4 đạo lôi kiếp tiếp tục đánh xuống. Lần này lôi kiếp không còn là màu xanh nữa mà thay vào đó là màu đỏ. Huyết sắc lôi kiếp của 4 đạo hợp lại thành 1 đạo lôi trụ bao phủ toàn thân Trần Tinh.

"Aaaaaaa~" Trần Tinh đau đớn, nhục thân vỡ vụn, cả người tan thành tro bụi chỉ còn lại 1 đoàn thần hồn cùng trái tim đang đập. Kỳ lạ là trái tim đang hấp thu lôi chi phép tắc. Có thể nói là người bình thường độ kiếp nhẹ nhõm hơn nhiều. Tu luyện là từng bước đi lên, không ai như hắn đốt cháy giai đoạn độ 1 lần 9 đạo lôi kiếp nên cũng xem như khiêu chiến với trời.

Đoàn thần hồn Trần Tinh ban đầu không thấy rõ hình dáng. Từ từ nó bắt đầu định hình lại sau đó thành hình dáng hắn. Một đạo ánh sáng bám vào thần hồn hắn như cố gắng dung hợp lại vậy. Nhưng ẩn sau trong linh hồn lại kháng cự nó. Không muốn nó bám vào. Đoàn linh hồn không thể ngăn cản được nên đành phải phân thành 2, 1 đạo để ánh sáng bám vào, 1 đạo thì không rồi đạo này ẩn dấu sâu vào trái tim bám vào Thế giới Thụ.

Bên ngoài đoàn thần hồn bị ánh sáng bí ẩn bám vào bắt đầu dung hợp rồi từ từ bao phủ lại Trái tim. Các cơ quan nội tạng bắt đầu hình thành, đúc lại nhục thân. Khi cả người Trần Tinh được hoàn tất, cũng có nghĩa là bây giờ hắn đã vứt bỏ phàm thai, lột xác bước lên con đường mới.

Trần Tinh giờ phút này trở nên càng hoàn mỹ, cả người toả ra khí tức khiến người bình thường nếu thấy cũng nhịn không được sùng kính. Uy nghiêm không thể xâm phạm. Hắn mở mắt ra, trên mặt bình thản nhưng đôi mày lại nhíu lại. Hắn cảm giác được linh hồn của mình phân thành 2. 1 đạo dung hợp với hệ thống. 1 đạo thì bám thân vào Thế giới thụ. Hắn biết nhất định không đơn giản. Nhưng hắn cũng không biết làm sao, hắn không thể thay đổi sự thật được.

Lấy quần áo mặc vào cẩn thận, Trần Tinh dự định rời đi nơi này nhưng một bóng người đứng trên trời nhìn hắn, hắn ngưng mắt nhìn lại là một lão giả.

"Không nghĩ tới, ta tu luyện 4230 năm mới đạt được Bán Thần, nhưng tên tiểu tử ngươi mới bao nhiêu? Không hơn 100 tuổi lại bước vào Bán thần sơ kỳ? Ngươi ẩn giấu bí mật gì? Nếu đem nó giao ra, ta sẽ cho ngươi con đường sống!" Lão giả từ trên cao nhìn xuống Trần Tinh mở miệng nói, trong giọng nói không che giấu chút nào cảm khái, phẫn hận, cuối cùng là tham lam.

Trần Tinh cũng lười trả lời lão giả, đối với địch nhân, hắn chưa từng nhiều lời, nếu lời nói có thể giải quyết vấn đề thì thế giới này sẽ không còn gọi là cường thực nhược nhục nữa.

Trần Tinh vung tay, một thanh thương xuất hiện, hắn không muốn bại lộ Anna, biết đâu vẫn còn người biết sự tồn tại của nàng, như vậy trên đại lục này sẽ truy sát hắn sao? Hắn còn chưa biết rõ về Thánh Vực còn có tồn tại cao hơn hay không? Quan trọng nhất là hắn muốn thử sức chiến đấu của mình tới đâu, sức chiến đấu chân chính như một chiến sĩ, không sử dụng bất kỳ năng lực gì.

Trần Tinh nhảy lên đối diện với lão giả, hơi có chút loạng choạng do chưa quen thuộc với việc phi hành.

"Xem ra ngươi không ngoan ngoãn hợp tác? Như vậy ta sẽ tự mình động thủ để xem ngươi có bí mật gì!" Lão giả mở miệng nói rồi vung tay lên chưởng ra một chưởng.

Một bàn tay đường kính 10m được ngưng tụ từ phong chi lực màu xám ảm đạm cứ như là ác quỷ gọi hồn lao về phía Trần Tinh.

Trần Tinh không né không tránh, tay cầm chiến thương đâm ra một thương miệng hét lớn:

"Lưu tinh trục nguyệt! Chết!"

Một thương như sao băng đâm thẳng vào tâm bàn tay, rồi xuyên qua nhắm ngay tim lão giả. Lão giả hoảng hồn không nghĩ tới Trần Tinh mới vừa vào Bán thần lại năm giữ chiêu thức lợi hại vậy. Lão vội né tránh, sở hữu phong thuộc tín cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu khiến lão giả không có nguy hiểm gì.

Lão tiếp tục ra chiêu, 2 tay thay phiên vung về phía Trần Tinh, từng luồn phong nhận sắc bén lao về phía hắn, Trần Tinh ra sức tránh né nhưng cũng không thể tránh hết hoàn toàn được, vài đạo vết máu cắt đứt phòng ngự hắn, tiên huyết chảy ra nhưng vết thương nhanh chóng khép lại, Trần Tinh cũng không biết chuyện gì xảy ra hắn đoán có lẽ liên quan đến thần long huyết. Lão giả thì càng điên cuồng hơn, lão đỏ mắt, thầm nghĩ:" trên người tiểu tử này nhất định có bí mật, nhất định ta phải chiếm được, mau chóng xử lý hắn không thôi mấy lão cẩu kia lại tới thì phiền phức"

Trần Tinh không làm gì khác hơn là né tránh, hắn có năng lực chém giết lão giả này nhưng hắn không muốn sử dụng nghiền ép đối thủ. Hắn còn quá non, hắn muốn học tập, lão giả này chỉ cần vung tay thì cuồng phong bạo vũ rồi, lão cũng không dùng bất cứ chiêu thức gì? Tại sao? Cái này có phải được gọi là đạo pháp tự nhiên hay không? Như vậy mấy công pháp hắn đạt được giải thích thế nào? Trần Tinh giật mình, hắn nắm bắt được điểm mấu chốt rồi, hắn có hơi cảm ngộ, Trần Tinh không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hắn đã học tập được thứ hắn cần.

Lắc mình biến mất, sau đó xuất hiện phía sau lão giả, 1 thương quét ngang gia cố kim chi lực cùng hoả chi lực, lão giả không thể tin được muốn mở miệng cầu xin tha thứ nhưng cũng không có cơ hội.

"Không....! Không gian chi lực, ta không cam lòng!"

Đầu nát như dưa hấu, thần hồn cũng không thể đào thoát, thân thể lão từ không trung rơi xuống, bán thần cứ như thế vẫn lạc.

Trần Tinh loé lên gỡ xuống không gian giới chỉ rồi nhanh chóng hộp hợp với Lưu Chính đám người. Cũng đã sắp kết thúc kỳ thi rồi.

Sau khi hắn đi, 2 đạo bóng người bay tới nơi này, một ông lão và một bà lão. Bà lão mở miệng trước:

"Đức Nhĩ Cách, người của Hắc Ám thần điện đã đến rồi, cần phải cẩn thận hơn, không biết hắn bị người nào giết"

"Mễ Tạp, không biết người nào giết hắn nhưng chắc không phải là kẻ thù của Quang Minh giáo đình chúng ta, nếu không cũng sẽ không giúp ta loại bỏ một trưởng lão của Hắc Ám thần điện, đi thôi, cần phải xử lý một số việc trước khi kỳ thi kết thúc" lão ông gọi Đức Nhĩ Cách mở miệng nói, sau đó 2 người bay đi

P/s: Cầu like cầu đề cử để truyện lên top, không thì các bạn có thể vote 10*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.