Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 59: 59: Không Có Người Mua Sao




Hai mắt Hàn Nhược Tuyết lóe lên, vừa nói xong đã chạy về biệt thự, sau đó thay quần áo thể thao đi ra.
“Đi thôi, chúng ta còn phải đi b; đoạn nữa mới có thể nhìn thấy”.

Hàn Nhược Tuyết nói rồi đi trước dẫn đường, đi ra khỏi cổng sân sau, đi về phía xa hơn.
Lăng Nghị nhìn thời gian, thấy vẫn còn cách ba giờ chiều rất lâu, may là không có chuyện gì nên cũng đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Hàn Nhược Tuyết, hai người đi qua khu vực trung tâm của biệt thự, đi đến dưới chân một dãy núi.
“Ở đây còn có một ngọn núi sao?”.

Lăng Nghị rất tò mò, đây không phải là khu biệt thự sao?
Hàn Nhược Tuyết gật đầu nói: “Khi chủ đầu tư lấy được mảnh đất này, chính phủ chỉ có một yêu cầu duy nhất là bảo tồn ngọn núi Dược Lộc”.
“Đây là núi Dược Lộc sao?” Lăng Nghị quay đầu nhìn về hướng tây hỏi: “Không phải núi Dược Lộc ở bên kia sao?”

“Đó là điểm cuối của núi Dược Lộc, đây mới là núi Dược Lộc thực sự”.
“Thì ra là vậy.

Nhưng tại sao nhất định phải giữ lại ngọn núi này?” Lăng Nghị hỏi.
“Tôi không biết, nhưng dù sao là có yêu cầu như vậy.

Nếu không, họ thà để mảnh đất này hoang tàn ở đây còn hơn là bán cho các chủ đầu tư”.
“Thật thú vị”.

Lăng Nghị cười hỏi: “Cuối cùng là chủ đầu tư nào đã trở thành kẻ ngốc, nhận miếng đất này?”
Nghe xong lời này, chị đại Hàn Nhược Tuyết nhìn Lăng Nghị với ánh mắt vô cùng u oán, trong miệng nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Bố tôi”.
Lăng Nghị: “......
Nhìn thấy Lăng Nghị bị chính lời nói của mình hạ gục, Hàn Nhược Tuyết có một cảm giác mừng thầm như một cô gái nhỏ.
Nhưng để xoa dịu sự xấu hổ của Lăng Nghị, Hàn Nhược Tuyết đã chủ động nói: “Sau khi bố tôi lấy được đất, rất nhiều chủ đầu tư ở Giang Châu đang chờ xem trò cười của bố tôi, thậm chí ngay cả người trong công ty cũng không mấy coi trọng ông ấy.
Rốt cuộc là bị một ngọn núi chặn lại, có xây cái gì lên cũng không phát triển được.

Kết quả là bố tôi đã tìm ra cách khác, xây dựng một khu biệt thự ở đây.

Ngọn núi Dược Lộc này không những không trở thành nhược điểm mà còn trở thành ưu điểm lớn nhất ở đây.
Trước khi biệt thự được xây dựng, số người xếp hàng rút thăm đã kéo dài từ Giang Đông đến Giang Tây, giá của biệt thự đương nhiên cũng tăng lên.


Cuối cùng khi gom lại số tiền đã thanh toán, thì thấy dù số lượng không nhiều căn nhưng lợi nhuận lại cao hơn gấp mười lần so với đất làm nhà ở thương mại cùng khu vực, cùng diện tích”.
Lăng Nghị nghe xong không khỏi gật đầu: “Khó trách nhà họ Hàn của cô có thể chiếm được một nửa Giang Châu, đúng thật đều là thiên tài kinh doanh”.
Hàn Nhược Tuyết nghe xong mỉm cười, nói tiếp: “Có vài lối đi lên núi, thích hợp cho những người có thể chất khác nhau.

Ngoài ra còn có một con đường có thể lái xe trực tiếp lên đ ỉnh núi thật”.
“Đỉnh núi thật? Chẳng lẽ đây không phải là đỉnh núi thật sao?” Lăng Nghị đối với từ này có chút tò mò.
Hàn Nhược Tuyết gật đầu, trên mặt có chút đắc ý nói: “Đúng là không phải, bởi vì trên đỉnh núi Dược Lộc thật sự, bố tôi đã xây dựng một siêu biệt thự, Trích Tinh Lâu!
Lăng Nghị cười nói: “Tham vọng của bố cô cũng khá lớn đấy”.

Hàn Nhược Tuyết cũng cười nói: “Bố tôi có tâm nhưng không có dũng khí.

Sau khi xây xong biệt thự, ông ấy xem địa thế và phong thủy rồi nói rằng ông ấy không thể sống ở đó được, nên đã chọn một biệt thự dưới chân núi để ở, Trích Tỉnh Lâu này vẫn cứ bỏ trống như vậy”.

“Không có người mua sao?”, Lăng Nghị tò mò.


“Giá bán một tỷ, ai mà mua? Hơn nữa, mỗi lần đi ra ngoài là phải băng đèo vượt núi, nên càng không có người mua”.

Hàn Nhược Tuyết lại không nhịn được cười nói: “Mua biệt thự là muốn có không gian yên tĩnh, cũng.

đâu phải để xuất gia trốn tránh thế gian”.

Lăng Nghị gật đầu: “Có lý”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi dọc theo một con đường nhỏ dẫn đến cái gọi là đỉnh núi thật sự..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.