Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 61: 61: Trận Đấu Ngày Hôm Nay Sẽ Thắng Chắc




Người vừa nói chuyện là một người đàn ông trung niên, dáng người không cao, toàn thân gây gò nhưng săn chắc, nước da ngăm đen, bộ dạng mỏ chuột tai khỉ, khiến hắn ta trông giống như một con khỉ ốm thực sự.
Hắn ta là một cao thủ được Trần Báo thuê với giá cao từ vùng lân cận đến, vì trước đó anh ta chưa tìm thấy Lăng Nghị, nghe nói vào năm năm trước hắn ta đã giết một con trâu đực nổi điên bằng một cú đấm, rất nổi tiếng ở địa phương.
Bây giờ sau năm năm, nghe nói một cú đấm của hắn ta đã có thể đấm vỡ miếng đá hoa cương dày nửa mét.
Chính vì có thực lực như vậy mà hắn ta rất khó chịu khi thấy Trần Báo còn mời thêm người khác.
Khi nói chuyện, hắn ta đang cầm một tách trà, dùng nắp phất nhẹ bề mặt trà, trong mắt tràn đầy khinh thường và kiêu ngạo.
Trần Báo nghe vậy, trên mặt chợt lóe lên sự chán ghét rồi biến mất, quay người lại cười nói: “Anh Tống, anh đang nói cái gì vậy, thực lực của anh Tống thì ai cũng rõ ràng, anh có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám nghỉ ngờ sức mạnh của anh Tống”.
Nói xong, Trần Báo lập tức đổi giọng điệu: “Nhưng dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào, tôi cũng chỉ muốn mọi việc chắc chắn thôi, mong anh Tống thứ lỗi”.
“Tiểu Trần, anh Tống của cậu cũng không phải là người hẹp hòi, chủ yếu là tôi sợ cậu lãng phí tiền bạc, vậy đi, tôi sẽ chịu thiệt một chút, tới lúc đó cho dù đối phương có bao nhiêu người, tôi đều sẽ xử hết, cậu chỉ cần đưa số tiền dùng để mời tên đó cho tôi là được”.
'Tống Thanh Trạch nói rõ mục đích của mình.

Trong lòng Trần Báo chợt dâng lên một tia khinh thường, nhưng trên mặt anh ta không hề biểu hiện ra, vẫn cười nịnh nọt nói: “Anh Tống, chuyện này không thích hợp lắm đâu, tôi đã mời người ta tới rồi, chẳng lẽ lại để người ta đi một chuyến vô ích sao?”
“Việc này có gì không thích hợp? Cũng không làm gì thì tại sao còn lấy tiền? Tống Thanh Trạch hừ lạnh nói, “Nếu cậu sợ làm người xấu, thì đến lúc đó tôi sẽ nói với cậu ta”.
Trần Báo vốn là còn thuyết phục hắn ta lần nữa, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Lăng Nghị ở dưới lầu, vì thế chào một câu, rồi đi xuống lầu đón Lăng Nghị.
“Anh Nghị, thực sự xin lỗi, trước khi tìm thấy anh, tôi đã thuê một cao thủ nội kình từ vùng bên cạnh, hắn ta có chút kiêu ngạo, nếu lát nữa hắn ta có chỗ nào xúc.

phạm anh, mong anh hãy kiên nhẫn hơn”.
Trần Báo báo trước một tiếng, để tránh trường hợp trước khi đối thủ đến, thì bên mình đã đấu tranh nội bộ.
“Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của tôi là được”.

Tính cách của Lăng Nghị từ lâu đã không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi nữa, anh không có ý định chấp nhặt với người khác.

“Cảm ơn anh Nghị, cảm ơn anh Nghị, anh Nghị, xin mời qua đây”.

Trần Báo liên tục cảm ơn, đi phía trước dẫn đường cho Lăng Nghị.
Sau khi đến tầng ba của Vọng Nguyệt Lâu, Trần Báo giới thiệu Tống Thanh Trạch với Lăng Nghị, nhưng hắn ta chỉ liếc nhìn anh rồi cúi đầu uống trà mà không thèm chào hỏi câu nào.
Sau khi Lăng Nghị và Trần Báo ngồi xuống, Tống Thanh Trạch mới nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Tôi nói này Tiểu Trần, cậu tìm một cao thủ lớn tuổi đến giúp cậu, thì tôi cũng ráng nhịn, nhưng cậu lại tìm một tên nhãi ranh như vậy, cậu đang muốn sỉ nhục Tống Thanh Trạch tôi sao?”

“Anh Tống anh đang nói cái gì vậy? Anh Nghị cũng giống như anh, cũng là cao thủ nội kình”.

Trần Báo có chút không vui.
Nhưng anh ta cũng không có nổi giận, thực lực của Tống Thanh Trạch đã bày ra đó, mà Lăng Nghị thì đúng thật là còn hơi trẻ.
Mặc dù ông Càn yêu cầu anh ta phải cung phụng anh như ông nội, nhưng có lẽ thứ mà ông Càn coi trọng không phải là thực lực hiện tại mà là tiềm lực của anh - ở độ tuổi này mà đã luyện được nội kình, thực sự rất hiếm, cho nên tương lai của anh đầy triển vọng.

Nhìn lại bản thân, khổ luyện bấy lâu nay, đến bây giờ vẫn đang nán lại trước cánh cửa nội kình, dù có muốn tiến lên cũng không thể.

Tống Thanh Trạch nghe vậy, lập tức hừ lạnh: “Giống tôi? Cậu ta cũng xứng sao? Tôi e rằng cậu ta còn không.

biết nội kình là cái gì kìa?”
Khi nói chuyện, chỉ nhìn thấy một tay Tống Thanh 'Trạch cầm tách trà, tay kia ấn lên bên cạnh bàn trà, không thấy hẳn ta có bất kỳ động tác gì, chỉ dùng một lực nhẹ ở lòng bàn tay, chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối đã vỡ tan và nằm rải rác trên sàn nhà.


Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Trần Báo sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: 'Xem ra tiền của mình cũng không hề lãng phí, có tên khỉ ốm này ra mặt, trận đấu ngày hôm nay sẽ thắng chắc”.

Nghĩ tới đây, Trần Báo không thể không cho mình một lời khen, cũng may là vừa rồi anh ta không có nổi giận, nếu không chỉ sợ đã làm Tống Thanh Trạch tức giận bỏ đi, như vậy thì thiệt nhiều hơn lợi.

“Tên nhãi ranh kia, sợ ngây người rồi sao?”.

Nhìn thấy Lăng Nghị vẫn ngồi bất động ở đó, Tống Thanh Trạch tưởng rằng một chưởng vừa rồi của hắn ta đã dọa anh sợ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.