Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 74: C74: Không có



“Nếu không phải trước đây ông cụ Tần từng cứu con tôi một lần thì một phát này đủ cho tôi diệt cả nhà họ Tần rồi”, người đàn ông áo tơi lên tiếng.

Thấy hai người bị doạ khiếp vía, người đàn ông áo tơi không phí lời nữa mà đẩy họ ra, sau đó dùng sức mở bung cái cổng có xích sắt.

“Đi nhắn cho Tần Kiến Nghiệp là Viên Thiên Canh tới!, Viên Thiên Canh vừa nói vừa đi vào trong, hoàn toàn chẳng hề nhìn hai người kia.

Bệnh viện quốc tế Tân Hoàng.

'Tần Kiến Nghiệp vừa đắp chăn cho con xong, cửa chính đã bị Tân Kiến Công mở bung.

“Nói bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện thì không được hoảng, lớn thế này mà sao. cứ loi choi lóc chóc thế!”, Tân Kiến Nghiệp trầm giọng trách,

Tần Kiến Công thở hổn hển, không kịp xin lỗi, nói thẳng: “Anh cả, Viên Thiên Canh tới trang viên!”. Thách thá𝗇h tìm được ﹛ T𝚁uMT𝚁UY𝒆𝐍﹒V𝐍 ﹜


“Cái gì2”, người vừa nói gặp chuyện đừng hoảng - Tần Kiến Nghiệp rống lên, sau đó lao ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa hỏi: “Không phải nói mai mới tới à,

sao đêm nay đã xuất hiện?”

'Tần Kiến Công theo sau, thở không ra hơi: “Sau khi người này vào kia thì vừa qua 0h, đúng là ngày mai rồi!”

Tân Kiến Nghiệp:... Chờ họ chạy tới nơi thì đã thấy Viên Thiên Canh mặc áo tơi ngồi trong đình ngoài sân, ăn thịt uống rượu, bên cạnh là mười mấy người nhà họ Tân có lớn có

nhỏ, không dám thở mạnh.

Viên Thiên Canh thấy Tần Kiến Nghiệp tới thì hỏi: “Ông là Tân Kiến Nghiệp?”

iên đại sư, là tôi!”, Tân Kiến Nghiệp cười đáp: “Không biết lúc này đại sư tới nên không ra cửa nghênh đón, mong đại sư thứ lỗi!”

“Bớt nói nhảm, tôi không có thời gian, nói đi, muốn tôi giết ai?”, Viên Thiên Canh phủi tay, dứt khoát nói.

“Nhà họ Hàn - Giang Nam!”, Tân Kiến Nghiệp hưng phấn nói. Ông ta chờ ngày này lâu lắm rồi, sống một ngày mà như một năm.

“Tôi nói này Tân Kiến Nghiệp, ông nghĩ mình là ai? Năm đó bố ông cứu con tôi một mạng, ông lại muốn tôi giết cả nhà họ Hàn? Ông bị úng não à?” Viên Thiên Canh khinh miệt.

”, Tân Kiến Nghiệp có chút ngơ ngác, cái này không giống ông ta đã nghĩ.


“Ba người! Nhiều nhất là ba thôi, ơn cứu mạng con tôi coi như trả xong!”, Viên Thiên Canh duỗi ra ba ngón tay.

“Được, ba thì ba! Đại sư cho tôi thời gian để chọn!”, Tân Kiến Nghiệp nhanh chóng suy ngẫm, sau đó đưa ra đáp án: “Tân Uyên, Ngô Càn, anh Nghị!”

Chỉ cần giết 3 người này, nhà họ Hàn không ai làm chỗ dựa, tất nhiên thành đồ trong túi ông ta.

Mà nhà con khốn kia không ai chống lưng, muốn giết toàn bộ không phải rất dễ dàng à!

“Trong đây không có phụ nữ và trẻ con chứ?”, Viên Thiên Canh có vợ con nên không muốn giết phụ nữ và trẻ con, đây là quy tắc.

“Không có!” “Được, ảnh, địa chỉ!”, Viên Thiên Canh dứt khoát.

“Cái này...”, Tân Kiến Nghiệp có chút khó xử: “Hai tên đầu thì không có gì, quan trọng là tên 'anh Nghị” kia, không biết thân phận thật!”

Viên Thiên Canh nhíu mày, Tân Kiến Nghiệp vội bổ sung: “Nhưng tôi đảm bảo, chỉ cần đại sư ra tay, tên đó sẽ xuất hiện đúng lúc!”


“Được, vậy theo thứ tự!”, Viên Thiên Canh nhấn vào ảnh chụp trong điện thoại: “Ngô Càn này đang ở đâu?”

'Tần Kiến Nghiệp đưa địa chỉ, sau đó kéo Tần Kiến Công sang một bên dặn: “Tí nữa cậu dẫn người theo sau Viên đại sư, sau khi đại sư xử xong Ngô Càn thì cậu bắt cả con đi3m kia cho tôi.

Nhớ kỹ, tôi muốn người sống. Không phải ả giúp nhà họ Hàn đánh tàn phế con tôi à? Tốt thôi, tôi muốn ả quỳ trước mặt con tôi, tận mắt thấy con gái mình bị con trai tôi đánh gãy tứ chỉ, sau đó bán sang Miến Điện, làm ả sống không được, chết không xong, làm gái cả đời!”

'Tần Kiến Công nhìn gương mặt ác độc của anh cả mà trong lòng rét run.

Ông ta biết anh cả là người tàn nhãn, làm việc không từ thủ đoạn nên không dám làm trái lệnh, tức khắc gật đầu: “Vâng, em đi ngay, lập tức triệu tập người!”

“Tề Thi Vận, con khốn, ông phải làm mày sống không bằng chết!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.