Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 78: C78: Lúc này



“Khó trách, khó trách..”. Sau khi biết được thân phận của Viên Thiên Cương, Ngô Càn liền không còn ý chí đứng dậy, trực tiếp ngồi trong hố, lắc đầu thở dài: “Khó trách tôi đánh một chưởng vào người ông, nhưng lại không hề hấn gì, là tôi đã múa rìu qua mắt thợ. “

“Nếu ông đã chấp nhận vận mệnh, vậy thì tự sát, tránh cho phải chịu khổ”. Viên Thiên Cương lạnh lùng nói.

Ông ta đã chứng kiến quá nhiều trường hợp suy sụp rồi tự sát sau khi biết được thân phận của mình, nên ông ta cũng lười tự mình ra tay.

Tuy nhiên, ông ta nhìn thấy lão già Ngô Càn kia lắc đầu đứng dậy, trước đó ông ta còn không có ý chí chiến đấu, nhưng không biết vì sao, đột nhiên trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Được chết trong tay Viên đại sư cũng là một vinh dự đối với người có tư cách là võ giả như tôi”.

Ngô Càn nói, lại giơ hai bàn tay lên, thể hiện tư thế phòng thủ rồi nói tiếp: “Nhưng tạm thời tôi vẫn chưa thể chết được, tôi phải tranh thủ thời gian để Tề tiểu thư chạy trốn. Cho nên, dù chỉ có thể trì hoãn ông một phút, thậm chí nếu có bị ông đánh gãy xương cốt toàn thân, tôi cũng không ngần ngại!

...“ Khuôn mặt ngăm đen của Viên Thiên Cương có chút cảm động.


Nhưng rất nhanh ông ta liền kiên quyết, giơ nắm đấm đánh một quyền thật mạnh về phía Ngô Gàn: “Vậy thì đi chết đi”.

Khi Ngô Càn nhìn thấy đòn tấn công của Viên Thiên Cương, ông ta cũng không còn đối đầu trực diện như trước nữa, thậm chí còn từ bỏ ý định làm cho đối phương bị thương nặng, mà thay vào đó ông ta bảo vệ cơ thể bằng cả hai bàn tay, với tư thế chỉ phòng thủ nhưng không tấn công, có thể trì hoãn càng lâu càng tốt.

Vì vậy, đối mặt với cú đấm từ Viên Thiên Cương, đầu tiên Ngô Càn dùng tay trái đẩy sang phải một chút, sau đó vừa lùi về phía sau, vừa đón nhận cú đấm kia bằng lòng bàn tay phải, tiếp tục kéo sang phải cho đến khi nắm đấm trúng vào ông ta, đã lệch khỏi vị trí ban đầu là trái tim, mà trúng vào ngực bên phải.

Ngô Càn lại bị đánh bay ngược ra ngoài, hơn nữa không phải khóe miệng rỉ máu, mà trực tiếp nôn ra máu.

Nhưng lần này ông ta đứng dậy rất nhanh, hơn nữa mặc kệ cơn đau trên người, chủ động đi về phía Viên Thiên Cương - ông ta không thể lùi được nữa, cần phải quấn chặt lấy Viên Thiên Cương ở đây.

“Tôi chỉ mới dùng 40% sức lực thì xương sườn của ông đã gãy rồi, nếu nhịn lâu nữa, xương sườn sẽ đâm thủng phổi, ông sẽ sống không bằng chết”. Nhìn thấy ông ta tới, Viên Thiên Cương khuyên: “Tự sát đi, sẽ không phải đau đến thế đâu”.

“Ha ha..”. Tuy nhiên, Ngô Càn lại nhếch môi cười, lộ ra hàm răng bị máu nhuộm đỏ, cười nói: “Chờ một chút, nhịn không được tự sát cũng không muộn”.

“Cứng đầu!”. Mặc dù Viên Thiên Cương bị xúc động, nhưng vẫn giơ nắm đấm, đánh về phía Ngô Càn.

Lần này, Ngô Càn đứng chắp tay trước mặt, chờ cú đấm đánh trúng, định cố gắng dùng tay trái và tay phải kẹp chặt nắm đấm của Viên Thiên Cương, cuối cùng đúng là đụng phải nắm đấm của Viên Thiên Cương, nhưng sức lực của ông †a không đủ để chặn nắm đấm này.

'bùm!' Với một âm thanh trầm vang, Ngô Càn bay về phía sau, phun ra một ngụm máu giữa không trung, tạo ra một cảnh tượng kỳ dị dưới ánh trăng sáng.

Khi Ngô Càn tiếp đất, ông ta chỉ th ở dốc hai hơi rồi lại cố gắng đứng dậy lần nữa.

Và ông ta nghe rõ ràng có tiếng “rắc rắc” phát ra từ lồ ng ngực, hiển nhiên là ngày càng có nhiều xương sườn bị gấy.


“Vẫn chưa bỏ cuộc?” “Chờ một chút”. Ngô Càn khó khăn giơ hai bàn tay lên, vẻ mặt đau đớn.

Viên Thiên Cương lắc đầu, thân hình ông ta không hề có chút chuyển động nào, nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ở trước mặt Ngô Càn.

Ngô Càn thấy thế đánh ra một chưởng, nhưng bị Viên Thiên Cương dễ dàng nắm lấy cổ tay, sau đó nhẹ nhàng vặn vặn, chỉ nghe một tiếng giòn vang phát ra, xương cánh tay của Ngô Càn trực tiếp bị bẻ gấy.

“Ahl” Cơn đau quá lớn khiến Ngô Càn ngửa mặt lên trời kêu r3n.

Nhưng rất nhanh, ông ta liền nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau bẻ cánh tay gãy của mình về hướng ngược lại, đồng thời đi vòng ra sau lưng Viên Thiên Cương, dùng tay còn lại bóp cổ Viên Thiên Cương, đồng thời dùng hai chân quấn lấy hai chân Viên Thiên Cương, cố gắng giữ người này tại chỗ.

“Hầy...”. Viên Thiên Cương nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài, hỏi: “Dù sao ông cũng không thể thoát khỏi cái chết, vì sao phải liều mạng như vậy? Gánh chịu nhiều đau khổ như vậy, có cần thiết không?”

Nói xong, Viên Thiên Cương chỉ lắc lắc người, Ngô Càn quấn tên người ông ta giống như một tờ giấy, bị ném bay ngược về phía sau, đập mạnh xuống đất, không ngừng nôn ra máu.

Lúc này, cả hai tay và hai chân của Ngô Càn đều bị gãy.


Nhưng dù vậy, ông ta vẫn chịu đựng cơn đau dữ dội, dùng đầu chống xuống đất và chật vật đứng dậy.

Đáng tiếc hai bắp chân của ông ta đều bị gãy, dù đứng cũng chỉ chống đầu gối trên mặt đất, trông như đang quỳ.

Nhưng Ngô Càn, ngay cả khi quỳ cũng có khí thế hơn rất nhiều người đang đứng!

Viên Thiên Cương nhìn thấy điều này rất ngạc nhiên và hỏi: “Ông đã như thế này, tại sao không tự sát?”

Ngô Càn dùng hết sức lực nâng hai cánh tay gãy của mình lên, gió lạnh gào. thét lay động cánh tay của ông ta đung đưa trái phải, nhưng vẻ mặt Ngô Càn lại vô cùng kiên quyết: “Chờ thêm một lát”.

Viên Thiên Cương cau mày, không biết Ngô Càn đang cố chấp cái gì, người này hoàn toàn khác với những võ giả mà ông ta đã từng thấy trước đây, vì thế hỏi: “Biết không có cơ hội thắng mà lại cố gắng như vậy làm gì?”

“Lão gia có ơn với tôi, cậu ta đã chữa lành vết thương cho lão gia, cứu mạng lão gia, tôi nhất định phải trả lại cái mạng này cho cậu ta”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.