Thiên Sinh Môn nhiều năm gần đây đã không có được bao nhiêu đệ tử thực sự tài năng, vì thế càng ngày càng suy yếu, chẳng qua bởi vì có Lữ Thuần Quân cây này trụ chống trời toạ trấn mới có thể miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.
Bất quá, Lữ Thuần Quân thuỷ chung không phải là thần, hắn mạnh đến đâu cũng có giới hạn, có trời mới biết vị Thiên Sinh Môn sư tổ này đến tột cùng có thể sống được bao lâu nữa, chỉ cần hắn ngã xuống, vậy Thiên Sinh Môn chắc chắn sẽ rơi khỏi ngũ đại tông môn hàng ngũ.
Dương Tâm Nghi làm sao cũng không nghĩ tới, Thiên Sinh Môn đời này lại đi ra một cái Vương Hạo Thần kỳ tài, theo lời Lý Mộ Tinh nói, đối phương tu vi chỉ mới là Lục Tinh Vũ Đồ thế nhưng đã lĩnh ngộ ra nửa bước kiếm ý, thành tích này trong lịch sử Đông Hoa hoàng triều có thể nói là vô tiền khoáng hậu, vượt xa Lữ Thuần Quân, ngay cả Đông Xuyên Kiếm Hoàng và Táng Nguyệt Kiếm Hoàng đều không bằng thiếu niên này.
16 tuổi tu vi Lục Tinh Vũ Đồ vậy chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng nếu là lĩnh ngộ ra nửa bước kiếm ý thì lại khác, cho dù thiên phú võ đạo không được, vẫn như cũ có thể xưng là kiếm đạo kỳ tài.
Dương Tâm Nghi là người sống hơn trăm năm, nàng ánh mắt so với người thường phải cao thâm hơn nhiều lắm, nàng cũng biết, trên đời có một ít người tại trên võ đạo không có thiên phú thế nhưng ở những phương diện lại có thể chính là thiên tài, hoặc cũng có một số người bởi vì một số nguyên nhân mà tại tiền kỳ gặp rất nhiều khó khăn trong việc tu luyện, thế nhưng đến hậu kỳ lại dần dần bộc lộ ra phong mang của mình, được xem là có tài mà thành đạt muộn.
Thời điểm Dương Tâm Nghi còn là Vân Hà Tông đệ tử chính là khoảng thời gian mà Kiếm Quân Mạc Thanh Hư tung hoành thiên hạ, tên tuổi cùng tài năng của người này, nàng đến tận bây giờ cũng chưa có quên.
Năm đó Kiếm Quân Mạc Thanh Hư thiên phú võ đạo trong mắt Dương Tâm Nghi có thể nói là cặn bã, thế nhưng nếu nói về thiên phú kiếm đạo thì ngay cả Thạch Sơn Minh và Lữ Thuần Quân cũng không so nổi với đối phương, thậm chí, Thạch Sơn Minh đã từng ở trước mặt nàng thừa nhận, hắn tại trên kiếm đạo không bằng Mạc Thanh Hư, đã từng bại trong tay đối phương một lần.
Mạc Thanh Hư, chính là ví dụ điển hình nhất cho một người có thiên phú võ đạo tầm thường, nhưng lại có được kiếm đạo thiên phú kinh hãi thế tục!
So với người như Mạc Thanh Hư, kẻ có tài nhưng thành đạt muộn lại càng thêm đáng sợ, điển hình nhất, chính là Thiên Sinh Môn định hải thân châm, Lữ Thuần Quân.
Lữ Thuần Quân lúc còn trẻ tiến độ tu luyện cũng rất chậm, người khác nhìn vào sẽ nghĩ hắn thiên phú không được, kỳ thực không phải như vậy, hắn tự thân thiên phú rất cao, chỉ là lúc còn nhỏ bị đối thủ đánh trọng thương, dẫn đến kinh mạch yếu ớt, biến hắn từ một người có thiên phú tuyệt hảo thành một người có thiên phú bình thường.
Lữ Thuần Quân kinh người thiên phú năm 18 tuổi mới được Thiên Sinh Môn một vị thái thượng trưởng lão phát hiện, lại ra tay trị liệu kinh mạch giúp hắn, từ đó Lữ Thuần Quân liền như cá gặp nước, tu vi một đường tăng tiến thần tốc, trở thành người duy nhất trong tông môn khi đó có thể đuổi kịp đại sư huynh Trương Thanh Khuê, hai người thời điểm đó chính là biểu tượng cho thế hệ trẻ tại Thiên Sinh Môn cũng như toàn bộ Đông Hoa hoàng triều.
Nên biết, Trương Thanh Khuê khi đó chính là đệ nhất thiên tài của Đông Hoa hoàng triều, sau này hắn càng là Thiên Sinh Môn trong lịch sử một vị trẻ nhất và mạnh nhất tông chủ, đồng thời cũng có thể xem là Đông Hoa hoàng triều đệ nhất cao thủ không chính thức.
Vì sao gọi là đệ nhất cao thủ không chính thức? Bởi vì chính xác mà nói, Trương Thanh Khuê năm đó đúng là không có chính diện thắng qua hoàng thất cái kia sống gần 200 năm lão bất tử, thế nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng, nếu như là sinh tử quyết đấu, hoàng thất lão tổ tông gần như chắc chắn sẽ bởi vì huyết khí suy kiệt mà bại, dù sao một cái gần xuống mồ lão bất tử, sao có thể so với Trương Thanh Khuê tài hoa xuất chúng lại đang ở độ tuổi trung niên?
Trương Thanh Khuê tại thời điểm đó trong thế hệ trẻ hoàn toàn có thể xưng là “ độc cô cầu bại “, cùng thế hệ người có thể đánh bại hắn chắc chắn không có, có thể miễn cưỡng đuổi theo hắn cước bộ cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người, trong đó Lữ Thuần Quân hoàn toàn được tính là một cái.
Lữ Thuần Quân thiên phú võ đạo cao đã đành, nhưng hắn thiên phú kiếm đạo còn cao hơn, bởi vậy, hắn so với Mạc Thanh Hư đi được càng xa.
Vì đồng thời phân tâm tu luyện võ đạo và kiếm đạo cùng một lúc, vì thế nói riêng kiếm đạo có lẽ Lữ Thuần Quân không so được với Mạc Thanh Hư người cả đời chỉ tu kiếm mà coi nhẹ võ đạo, thế nhưng kiếm đạo không phải là thứ quan trọng nhất để quyết định thực lực của một người, kiếm đạo không bằng đối phương, thế nhưng Lữ Thuần Quân hoàn toàn có thể dựa vào tu vi vượt trội đè bẹp đối thủ.
Có thể nói, nếu như là chỉ luận kiếm đạo so đấu, Lữ Thuần Quân không phải Mạc Thanh Hư đối thủ, thế nhưng nếu là chân chính chiến đấu, Lữ Thuần Quân thừa sức dùng một bàn tay đập chết đối phương.
Trong mắt Dương Tâm Nghi lúc này, Vương Hạo Thần chưa hẳn đã là một cái Lữ Thuần Quân thứ hai, thế nhưng chẳng phải người đời có câu, “ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất hay sao “?
Lý Mộ Tinh nghe sư bá có ý định muốn trợ giúp Vương Hạo Thần thì mừng thầm trong lòng, thế nhưng nàng như cũ vẫn có chút nghi hoặc, Vương Hạo Thần kiếm đạo thiên phú có thể hơn người, thế nhưng tương lai hắn có thể đi xa đến đâu chẳng phải vẫn chưa thể hoàn toàn xác định hay sao? Nếu như hắn không phải là Lữ Thuần Quân phiên bản mà là một cái Mạc Thanh Hư thứ hai thì như thế nào? Có đáng để Vân Hà Tông bọn hắn ủng hộ hay không?
Phải biết, trước đây Mạc Thanh Hư thiên phú kiếm đạo đúng là rất cao, thế nhưng hắn thuỷ chung cũng chỉ là một vị Vũ Quân mà thôi, tuy rằng có thể vượt cấp chém giết Vũ Vương bình thường, thế nhưng trong mắt Vũ Hoàng hay thậm chí là Vũ Tông cường giả chỉ có thể nói là đối với người này có chút khâm phục mà thôi, chứ căn bản không hề có ý coi trọng thực lực của vị Kiếm Quân này.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi kiếm đạo có cao siêu hơn nữa thì có cái gì dùng? Vũ Tông như Dương Tâm Nghi tuỳ tiện thổi một cái cũng đủ để Mạc Thanh Hư trọng thương, tuỳ tiện điểm một chỉ liền có thể khiến cho hắn thần hồn câu diệt.
Nếu như Vương Hạo Thần thực sự là một cái Mạc Thanh Hư thứ hai, vậy căn bản không xứng đáng để Dương Tâm Nghi hay Vân Hà Tông coi trọng! Bởi vì làm không khéo, hoàn toàn có thể gây ra hai tông xung đột! Tuy rằng Vân Hà Tông không sợ Thiên Sinh Môn, thế nhưng người đời có câu “ lạc đà gầy còn hơn ngựa béo “, Thiên Sinh Môn coi như đã sa sút cũng không thể tuỳ tiện xem thường, Vân Hà Tông cũng chẳng muốn vô duyên vô cớ chọc tới một cái địch nhân cường đại.
Dương Tâm Nghi dường như nhìn ra được Lý Mộ Tinh nghi ngờ, khoé miệng liền lộ ra một tia mỉm cười.
- Có phải hay không cảm thấy ta hành động lần này có chút vội vàng?
Lý Mộ Tinh biết không thể lừa được vị sư bá của mình, vì thế chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
Dương Tâm Nghi khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt lộ ra một tia cơ trí, thanh âm nhẹ nhàng nói:
- Vậy ngươi nói một chút, Thiên Sinh Môn tình trạng lúc này như thế nào?
Lý Mộ Tinh trong lòng càng thêm khó hiểu, thế nhưng vẫn cung kính đáp lời:
- Thiên Sinh Môn mấy chục năm gần đây một đời không bằng một đời, thực lực ở trong ngũ đại tông môn sớm đã là yếu nhất, thậm chí, đệ tử cho rằng, bọn hắn thậm chí đã có chút không xứng đáng đứng trong ngũ đại tông môn hàng ngũ!
Dương Tâm Nghi không phủ nhận mà nói:
- Ngươi nói không sai! Kỳ thực, ta có thể nói thẳng với ngưoi rằng, Thiên Sinh Môn trung tầng lực lượng so với tứ đại tông môn thực sự thua kém rất xa! Lại nói, Thiên Sinh Môn lão bất tử kia hẳn là cũng đã sớm toạ hoá! Công bằng mà nói, Thiên Sinh Môn sớm hẳn là nên rơi khỏi ngũ đại tông môn hàng ngũ! Thế nhưng bởi vì có người kia tại, vẫn có thể miễn cưỡng giữ lấy địa vị của tông môn!
Lý Mộ Tinh biết Thiên Sinh Môn lão bất tử trong miệng Dương Tâm Nghi chính là Thiên Sinh Môn một vị thái thượng trưởng lão cùng thời với hoàng thất lão tổ tông, hắn cùng với Lữ Thuần Quân chính là tông môn hai cây kình thiên trụ một trong.
Bất quá vị thái thượng trưởng lão này sống cũng rất lâu rồi, sớm đã vượt qua Vũ Tông Cảnh tuổi thọ cực hạn, mặc dù Thiên Sinh Môn không có để lộ ra bất cứ tin tức nào liên quan đến vị sư tổ này, thế nhưng người ngoài đều tin rằng, vị thái thượng trưởng lão này đã vẫn lạc.
- Người mà sư bá nói... là Lữ Thuần Quân?
Lý Mộ Tinh nói.
Dương Tâm Nghi gật đầu, nói tiếp:
- Không sai! Người này thực sự là kỳ tài hiếm gặp, thiên phú của hắn tại cùng thế hệ hầu như chỉ kém mỗi sư huynh Trương Thanh Khuê, sau này khi đạt tới Vũ Tông, hắn chiến lực vẫn đáng sợ như trước! Mặc dù không mạnh mẽ vô địch giống như Trương Thanh Khuê, thế nhưng ở trong Đông Hoa hoàng triều vẫn tính là cường giả hạng nhất, chí ít, ta không phải đối thủ của hắn, trong truyền thuyết chỉ có hoàng thất và tứ tông đệ nhất lão tổ tông mới có thể làm đối thủ của hắn!
Lý Mộ Tinh nghe sư bá nói mà trong lòng cảm khái không thôi, đối với Thiên Sinh Môn vị sư tổ kia quả thực có chút sùng bái, Lữ Thuần Quân người này thực sự là Thiên Sinh Môn kình thiên trụ, thậm chí có thể nói rằng hắn một người đã đủ gồng gánh cả tông môn, chỉ cần một ngày hắn chưa ngã xuống, Thiên Sinh Môn vẫn còn là một con mãnh hổ mắt mọi người.
Dương Tâm Nghi kỳ thực còn một câu chưa nói, đó là tứ tông lão tổ đúng là có thể đấu với Lữ Thuần Quân một trận, thế nhưng phần lớn chắc chắn là không thể thắng nổi đối phương, ít nhất, nàng Vân Hà Tông kình thiên trụ Thạch Kiếm đạo nhân Thạch Sơn Minh làm không được, có thể chân chính cùng Lữ Thuần Quân phân thắng bại, e rằng cũng chỉ có hoàng thất và Ngạo Tuyết sơn trang mấy cái lão bất tử.
Bình phục tâm tình một chút, Dương Tâm Nghi lại nói tiếp:
- Lữ Thuần Quân thực lực kinh thiên, nếu như Vương Hạo Thần là một cái Lữ Thuần Quân thứ hai, như vậy Thiên Sinh Môn nếu như được người này chống đỡ nhất định có thể duy trì thêm trăm năm! Vậy việc chúng ta kết giao với hắn là hoàn toàn đáng giá, thậm chí, nếu như chúng ta có thể lôi kéo hắn vào Vân Hà Tông, hoặc ít nhất cũng có thể khiến hắn chịu ân tình của chúng ta, vậy sau này Vân Hà Tông xem như có thêm một tấm bùa hộ mệnh!
Dương Tâm Nghi sống lâu thành tinh, nàng tầm mắt rất xa, Lữ Thuần Quân có thể dựa vào sức một người bảo vệ cả Thiên Sinh Môn, một phần vạn Vương Hạo Thần tương lai trở thành Lữ Thuần Quân thứ hai, vậy nếu như Vân Hà Tông tạo quan hệ tốt với hắn, tương lai coi như gặp phải địch nhân cường đại, chỉ cần Vương Hạo Thần chịu ra mặt, vậy địch nhân nhất định cũng phải cố kỵ một hai.
Dù sao, trên đồi không có vĩnh viễn cường đại thế lực, dựa vào Vân Hà Tông thực lực lúc này có lẽ không có kẻ đui mù dám trêu chọc họ, thế nhưng chuyện tương lai ai có thể biết trước? Nàng cũng không tự tin đến mức cho rằng, Vân Hà Tông sẽ mãi mãi an bình, minh chứng tốt nhất chẳng phải là Thiên Sinh Môn đó sao? Nếu như không phải có một cái nghịch thiên Lữ Thuần Quân, e rằng Thiên Sinh Môn đã sớm không tồn tại...
- Đương nhiên, lúc này chúng ta cũng sẽ không quá mức trợ giúp hắn, dù gì bây giờ hắn tiềm lực thể hiện ra còn chưa đủ để chúng ta đánh cược! Bất quá ta sẽ cho người thỉnh thoảng cập nhật tin tức của hắn, nếu hắn trong thời gian sắp tới thể hiện tiềm lực đủ để cho so sánh với Lữ Thuần Quân, vậy chúng ta liền đi tới kết một cái thiện duyên, nếu như hắn không làm được, vậy coi như là ta nhìn nhầm ngươi, chuyện ủng hộ hắn liền quên đi!
Dương Tâm Nghi mỉm cười thong dong nói.
Tuy nàng có chút coi trọng Vương Hạo Thần, thế nhưng nàng cũng sẽ tuỳ tiện đặt niềm tin trọn vẹn vào ai đó, dù sao cái Vân Hà Tông cần là một nhân vật có thể so sánh với Lữ Thuần Quân trong tương lai, chứ không phải là một thiên tài bình thường, bởi vì thiên tài... nàng Vân Hà Tông có rất nhiều, chỉ có nhân vật giống như Lữ Thuần Quân, mới đáng giá để cho nàng coi trọng thực sự.