- Không, muội không thua, là ta phá lệ tấn công trước. - hắn siết chặt chiếc chuông trong tay nói.
Vừa rồi hắn đã tấn công cô trong vô thức, đã lâu rồi hắn mới cảm giác được cảm giác nguy cơ như vậy.
- Bây giờ muội nghỉ ngơi một lát đi, tiếp theo chúng ta sẽ đến với bài tập khó hơn.
- Khoan đã, cơ thể ta đột nhiên có cảm giác nóng lên, nội kình cũng không kiểm soát được.
Hắn nhíu mày lại gần xem xét cho cô.
- Muội cảm thấy như thế nào?
- Ta không biết nói sao nhưng nó giống như lần trước khi ta đánh với tên Vô Diện Môn kia, hình như sắp đột phá.
- Muội ở đây đợi ta một lát. - hắn bước đến túi đồ của mình lấy ra một cuộn da, bên trong là một đống kim châm từ to đến nhỏ đi lại gần cô.
- Này, huynh định làm gì? Chắc không phải định châm ta bằng thứ đó chứ? - cô hoảng hốt nhìn hắn.
- Muội cố chịu đi. - hắn dùng một cây châm, đâm vào cánh tay cô làm cô hơi nhíu mày không dám nhúc nhích.
- Muội có biết trong cơ thể muội có một đoạn kinh mạch bị tắc nghẹn, không thể lưu thông không? - hắn nhíu mày nhìn cô.
- Ta không biết.
- Cái này không phải khi trưởng thành mới bị mà là bẩm sinh đã có, có thể từ khi còn trong bụng mẹ đã xảy ra vấn đề nên sinh ra mới bị dị tật, đoạn kinh mạch này rất quan trọng với người luyện võ, nó giúp dễ dàng ngưng tụ nội kình cũng làm nội kình dễ dàng lưu thông, đây là lý do trong nhiều năm qua tu vi của muội chỉ dậm chân tại chỗ.
- Nói vậy là có kẻ nào đó âm mưu hại ta khi ta còn ở trong bụng mẹ sao?
- Chuyện này là chuyện gia đình muội nên ta không thể quản, do bẩm sinh đã vậy nên ta cũng khó đả thông kinh mạch nhưng chuyện xảy ra ở Thúy Hoa Lâu đã đè ép muội phải tăng tu vi để đột phá nên muốn đả thông nó không còn khó nữa.
Hắn xong thì lấy ra một cây châm khác đâm sau gáy cô.
- Nếu có nhói thì muội ráng chịu đựng một chút.
- Nhiêu đây đã là gì so với những gì ta đã chịu.
Thật ra chuyện này cũng làm cô thắc mắc, ban đầu nguyên chủ không phải là phế vật mà là do bị hãm hại từ trong bụng mẹ sao? Lúc cô xuyên vào thân thể này mới bức bách nó giải phóng nội kình mới làm một phần kinh mạch lưu thông.
Sau nửa canh giờ chăm chú Cung Kỳ cũng rút châm ra.
- Ta đã thông được gần hết rồi chỉ cần muội uống thêm một viên đan dược này nữa thôi. - hắn lấy trong túi vải ra một hộp gấm có hoa văn rất đẹp.
- Đây là cái gì?
- Một loại đan dược quý hiếm giúp đả thông kinh mạch, cái này cho dù là người bình thường không biết luyện võ, uống vào cũng sẽ có thiên phú luyện võ.
- Ghê vậy sao?
- Trên đại lục này có rất ít đan dược như thế này, chỉ khoảng năm viên.
- Cả đại lục chỉ có năm viên nhưng huynh giữ hết ba viên? - cô nhìn đống đan dược trong tay hắn nói.
- Bởi vì đan dược này do ta tạo ra mà. - hắn tỉnh bơ nói.
Không gian bỗng chốc chìm vào im lặng.
- Huynh là Cổ võ và Cổ y?
- Đúng.
- Trong tông môn mọi người đều biết?
- Bọn họ biết ta là cổ y nhưng không biết ta là người sáng tạo ra loại đan dược này.
- Hình như trên đại lục này rất coi trọng người vừa cổ võ vừa cổ y, nhưng huynh vẫn ở lại tông môn này sao? Do quyến luyến hả?
- Sao muội lại nói vậy?
- Huynh không cảm thấy sao? Cái cảm giác ngột ngạt khi ở đây, ngoài Điềm Điềm ra ta chẳng thấy ai là người bình thường, khi ở đây giống như thuận theo bọn họ thì sống nghịch bọn họ thì chết vậy.
- Ta cũng nghĩ giống muội nhưng ta vẫn còn lý do phải ở đây, được rồi muội phải uống thuốc rồi. - hắn lấy một viên trong hộp đưa cho cô.
Cô đưa tay nhận lấy viên đan dược mà nhăn nhó.
- Có đắng không?
- Tuyệt đối không, cùng lắm là chỉ có chút mùi, nếu muội uống nó ta sẽ cho muội cái này. - hắn lấy trong túi ra một túi nho khô đưa cho cô.
- Sao trong túi huynh cái gì cũng có vậy. - dù nói vậy nhưng cô vẫn đưa tay nhận túi nho khô.
Cô cắn răng nuốt viên đan dược rồi lấy một miếng nho khô cho vô miệng, vị chua ngọt của nho khô làm bay hết mùi vị khó ngửi của viên đan dược làm cô thoải mái hơn cũng làm cô quên mất mình sắp đột phá, nội kình trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển toàn thân, sau khi uống viên đan dược kia càng làm cô cảm nhận rõ ràng hơn, cô không kịp tìm chỗ thiền nên ngồi ngay tại chỗ.
Cung Kỳ cũng hiểu mà né ra xa, cây cối xung quanh xào sạt bắt đầu nổi gió, y phục và tóc cô cũng nhẹ nhàng phấp phới, tập trung ngưng đọng nội kình, sau một nén nhan cuối cùng cũng đột phá, cô mở mắt ra đứng bật dậy mừng rỡ.
- Được rồi, tu vi hiện tại của ta đã là 35 năm rồi!
- Trông muội có vẻ rất vui nhỉ?
- Tất nhiên rồi, ta đã hứa là phải đánh bại tên khốn Mặc Khiêm kia, sao có thể không vui? Nhưng ta sẽ không ngừng luyện tập chỉ vì chút thành tựu này.
- Được, vậy ta sẽ giúp muội càng mạnh mẽ hơn, chắc chắn đánh bại tên Mặc Khiêm kia.
Bên chỗ Mặc Thâm, sau bao nhiêu ngày bắt Mặc Khiêm đeo tạ đứng tấn, tấn công hắn với mấy cục tạ trên tay, hôm nay cũng cho hắn tháo tạ xuống.
- Đệ cảm thấy thế nào sau khi tháo tạ xuống?
- Ta cảm thấy nhẹ hết cả người, đeo mấy cục tạ đó trên người giống như cực hình vậy. - hắn vừa nói vừa hoạt đông tay chân cho hết nhức mỏi.
- Như vậy mới làm cho ngươi hết tính lông bông. - Mặc Thâm lạnh lẽo nhìn hắn nói, dù hắn lông bông nhưng nói thế nào vẫn là tòng đệ của hắn, không thể bỏ mặc hắn được.
- Bây giờ ta sẽ dạy ngươi quyền pháp mà ta học được, nhìn rõ đây. - hắn vận nội kình, gồng cơ đánh thẳng về phía trước, trước áp lực ra đòn của hắn, tất cả cây cối trước mặt hắn đều đổ ngã làm Mặc Khiêm đang đứng ở xa cũng phải há hốc.
- Sư huynh, huynh học quyền pháp này từ chỗ Tông chủ sao? Thật lợi hại! - hắn nhìn Mặc Thâm đầy ngưỡng mộ.
- Hãy ráng học tập mà làm theo đi.
- Với quyền pháp như vậy, huynh vẫn không thể đánh bại nhị sư huynh sao?
Câu hỏi này của hắn làm biểu cảm trên mặt Mặc Thâm càng lạnh lẽo, lườm hắn một cái làm hắn im bặt luôn.
- Bởi vì quyền pháp của hắn là do một vị cổ võ tông sư tu vi 200 năm truyền lại. - nói đến đây vẻ mặt của hắn âm trầm.
- Tu vi 200 năm? Đến cả tông chủ cũng chỉ có 120 năm tu vi, rốt cuộc vị cao thủ đó là ai vậy? - Mặc Khiêm cũng khiếp sợ hỏi.
- Là tổ phụ của hắn, chắc ngươi cũng biết đại lục này có bốn tông môn lớn đúng không?