Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 110: 110: Đại Chiến Với Ma Thú 1




Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực cùng ngồi trên lưng Băng Linh Huyễn Điễu bay về Tu La thành, hôm nay nàng quyết phải giết chết Minh để Phong Liên Dực không bị vây khốn trong đoạn tình tuyệt ái.
Đến nơi Phong Liên Dực liền nhảy xuống trước, hướng nàng trên lưng Băng giơ hai tay ra, Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nhảy xuống, lập tức được hắn đỡ lấy nhẹ nhàng đặt xuống đất.
" Ta có thể tự xuống được.

"
" Nhưng ta thích đỡ nàng.

"
Phong Liên Dực cười ôn nhu nói.
Đám người canh giữ thành thấy Phong Liên Dực liền sợ hãi quỳ xuống hành lễ, không dám ngẩng đầu, chỉ run bần bật tại chỗ.
" Đi thôi.

"
Phong Liên Dực cầm tay nàng đi vào, không liếc bọn họ một cái.
" Dực nhi, ngươi trở về rồi.

"
Trong chỗ tối một thân ảnh nữ tử duyên dáng chạy ra, khuôn mắt thanh lệ sắc xảo, đôi mắt vàng sắc bén xinh đẹp.

Phong Liên Dực không cấm ngẩn ra
" Mẫu hậu? "

Hắn nhớ mẫu hậu của hắn là nửa người nửa rắn, sao nàng bây giờ lại trở về bình thường? Người kia vâyh mà làm được, lời nguyền của Minh dễ phá giải vậy sao?
" Dực nhi, ngạc nhiên đúng lắm không? Ta cũng không thể tin được.

"
Huyền Xà Âm Hậu vui mừng chạy đến, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười, nàng hơi cắn môi, rồi hướng nàng cười nói
" Hoàng Bắc Nguyệt, cảm ơn ngươi.

Coi như ngươi giúp phụ thân ngươi trả nợ cho ta, giờ giữa chúng ta không còn nợ nần gì hết.

"
Nàng phải suy nghĩ cỡ nào mới lựa chọn tha thứ cho Hiên Viên Vấn Thiên? Nàng hận hắn đến dùng ảo cảnh vây chết hắn trong ngục tối, làm cho hắn nhìn lại hình ảnh người hắn yêu lặp đi lặp lại dù nàng đã chết, làm hắn đau khổ và tuyệt vọng, không thể chạm tới nàng.

Hình thức này tàn nhẫn cỡ nào cơ chứ? Âm Hậu thật sự tha thứ cho hắn sao?
Phong Liên Dực ánh mắt hơi chuyển, nàng cảm ơn Bắc Nguyệt? Người đeo mặt nạ quỷ lần đó không phải mới là người giải lời nguyền cho bà sao? Chẳng lẽ đeo mặt nạ quỷ là Hoàng Bắc Nguyệt?
Hắn không ngờ người hắn luôn muốn truy đuổi lần đó lại là người mấy ngày này cùng hắn ở chung.
" Dực nhi, không ngờ ngươi trở về nhanh như vậy, để ta mở tiệc chào đón ngươi.

"
Âm Hậu cầm tay hắn nói.
Phong Liên Dực lạnh nhạt giật tay lại, hắn đã đoạn tình tuyệt ái, chỉ ôn nhu với nàng, những người còn lại dù là người thân hắn cũng đối xử bình thường.
" Nếu người muốn mở tiệc thì không phải tiệc chào đón ta, mà là tiệc đưa chân Minh xuống địa ngục.

"
" Hả? "
Âm Hậu sửng sờ, hắn muốn giết ma thú trừng phạt của Tu La thành?
" Việc này...!"
" Mẫu hậu không cần nghĩ nhiều, hôm nay ta và nàng sẽ giết hắn.

"
Phong Liên Dực nắm chặt lấy tay Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng mỉm cười, nắm chặt tay hắn, ánh mắt hai người như giao quấn, người bên ngoài tuyệt đối không thể xen vào.
Hành động này làm cho Âm Hậu tim như đao cắt, nàng là mẫu hậu của hắn, hắn cũng chưa từng như vậy với nàng bao giờ từ khi đăng cơ.
Bỗng sâu trong thành Tu La vang lên tiếng gào phẫn nộ của Minh, chấn động cả tòa thành Tu La.

Phẫn nộ khủng bố như bão cát sa cuốn qua, sắp hủy diệt hết thảy.
Grao...!grao...!grao...
Tiếng rít gào từ xa tới gần, không khí như bị chèn ép, tựa hồ có vật gì không chờ đợi được muốn phun trào ra.

Bên môi Phong Liên Dực liền hiện lên nụ cười đắc ý, sung sướng.
Minh xuất hiện, chứng tỏ trong Tu La thành có người sinh lòng ái mộ.

Người đoạn tình tuyệt ái sẽ không đưa Minh tới, mà là Hoàng Bắc Nguyệt.
Minh càng phẫn nộ, hắn càng cao hứng, chứng tỏ nàng càng ái mộ hắn sâu sắc.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng hiểu điều này, như vậy để cho Phong Liên Dực càng thêm biết nàng thích hắn đến nhường nào.
" Âm Hậu, ta nghĩ ngươi nên vào trong đi, trận này ta và Phong Liên Dực sẽ tự tay giải quyết.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đối với Âm Hậu nói.
" Không, ta sẽ ở đây bảo hộ cho Dực nhi.

"
Âm Hậu kiên quyết nói, không quên khẽ nhìn biểu cảm của hắn, không biết hắn có cảm động hay không.

Nhưng Âm Hậu nhìn sang chỉ tràn đầy thất vọng hắn ngoại trừ lạnh lùng cũng không có bất luận biểu cảm gì khác, chỉ là đôi mắt thâm tình dán trên người Hoàng Bắc Nguyệt không rời.
Uỳnh
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa và vách tường ở hồ máu bị đụng phải, trong thông đạo rộng lớn u ám, Minh khí tức màu đen cùng mùi máu tươi nồng nặc xông tới bên này.
Trong không khí truyền đến mùi máu tươi thơm ngạt ngào, làm linh hồn Phong Liên Dực rục rịch, trên mặt có chút biến hóa, ánh mắt màu tím nhạt lạnh lẽo, bên trong có vũng xoáy quái dị chậm rãi chuyển động.
" Dực, cố gắng áp chế đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đặt tay lên vai hắn nhẹ nói, nếu hắn bị tà tính xâm chiếm, ra tay như trước với Huyền Xà Âm Hậu, dù không đủ máu tanh nhưng lại tàn nhẫn.

Hoàng Bắc Nguyệt nhớ lại vẫn không khỏi run người.
Nàng phải giết chết Minh càng sớm càng tốt.

Thân thể khổng lồ của Minh bị hắc khí vây quanh đã xuất hiện trong thông đạo, ngẩng đầu khổng lồ lên, xông tới Hoàng Bắc Nguyệt.
Phong Liên Dực lạnh lùng giơ tay, ống tay áo rộng cùng tóc đen bay múa, nguyên khí phong vô hình xoáy tròn bổ mạnh lên đầu hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch miệng, cầm chiến đao trong tay, phi thân nhảy lên cao, dự định chém xuống.
Minh ngẩng đầu, từ miệng phun ra một đoàn hắc khí dày đặc vào Hoàng Bắc Nguyệt, rồi bay lên định cắn nuốt nàng.
Phong Liên Dực nâng tay nhưng chưa kịp làm gì than âm cuồng ngạo của Hoàng Bắc Nguyệt đã vang lên
" Trò vặt, tưởng cắn nuốt được ta ư? "
Xuyên qua đoàn hắc khí, Hoàng Bắc Nguyệt được bảo hộ trong một kết giới trong suốt, nàng giơ nâng cao kiếm, băng tuyết ngưng tụ lóe lên, chém mạnh vào đầu Minh.
Grao....
Minh ăn đau tức giận, trên đầu bắn ra không biết bao nhiêu là máu, đôi mắt đỏ sậm tức giận như muốn cắn nuốt tất cả.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khiến lòng người xao động bất an, như linh hồn gõ nhịp, từng đợt từng đợt khiến người ta rục rịch, trằn trọc không yên.
Tà ác trong lòng như quỷ hút máu ngửi được sắc hương lạnh, bị hấp dẫn đi theo, lộ ra răng nanh hoa lệ trong màn đêm.
Phong Liên Dực ôm đầu, cố gắng áp chế bản thân mình, hắn không muốn đánh mất bản thân!
" Dực nhi.

"
Huyền Xà Âm Hậu lo lắng ôm lấy hắn, nàng biết muốn chân chính trở thành Tu La Vương phải khổ sở như thế nào và cái đầu tiên là phải giết chết người thân, giết chết người mình thương yêu mới là Tu La Vương đích thực.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhận thấy hắn bắt đầu không ổn, liền nhanh chóng lấy phù chú ra, phải giết Minh nhanh chóng mới được.
Vừa lấy ra được phù chú một đoàn hắc khí lại lao đến, Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, dùng kiếm chém tan đoàn hắc khí đó.
" Quân Ly! "
Nàng gằn từng chữ, hắn sao lại xuất hiện chính lúc này, muốn gián đoạn công việc của nàng sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.