Tu La Thành từ khi đón Vương Hậu về náo nhiệt hơn hẳn, cả thành được trang trí đèn đuốc rực rỡ lấp lánh hơn rất nhiều và nhờ có Vương Hậu mà Tu La thành tất cả mọi người không còn bị dính lời nguyền hóa thành quái vật nữa, hơn nữa những người có thân nữa người nữa thú đều được nàng chữa trị thành người bình thường.
Vì thế địa vị của Vương Hậu trong lòng mọi người ở đây vô cùng cao.
Bây giờ gần rừng rậm phù quang, hai thân ảnh một đen một trắng đang ngồi trên tấm thảm lớn trải trên nền đất, bầu trời đầy sao lung linh, ánh trăng sáng soi xuống hình ảnh hai người uống rượu.
" Còn vài phút nữa là hết giờ, không biết nó có thể hoàn thành nhiệm vụ được không.
"
Hoàng Bắc Nguyệt ngã người nằm lên đùi Phong Liên Dực, ánh mắt ngắm nhìn những ngôi sao đêm.
" Chắc chắn sẽ được.
A, quay về rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi dậy, nhìn vào hướng rừng sâu đang có một thân ảnh nhỏ nhắn đi ra, à không, chính xác phải nói là nhảy nhót chayh lại mới đúng.
" Mẫu thân, phụ thân! Bảo bảo hoàn thành nhiệm vụ rồi! "
Nhờ có ánh trăng mà có thể nhìn được đây là một câu bé tầm bốn - năm tuổi, làn da trẻ con trắng mịn màng, đôi mắt tím nhạt to tròn đáng yêu, mới có vài tuổi mà đã vô cùng đẹp trai, không biết sau này lớn còn kinh diễm đến mức nào.
" Bảo bảo giỏi lắm.
"
Phong Liên Dực xoa đầu cậu nhóc trong khi Hoàng Bắc Nguyệt kiểm tra số thú hạch cậu mang về.
Vì tính cách giống Hoàng Bắc Nguyệt mà rất thích tu luyện, rất hay lao đầu vào những thử thách lớn và khám phá những thứ mới mẻ.
" Được rồi, ngày mai theo như ước định ta sẽ dẫn con đi Bắc Diệu Quốc và Nam Dực Quốc.
"
Nàng và con trai có giao kèo, nếu bảo bảo lấy được nhiều thú hạch như nàng yêu cầu thì sẽ được đi chơi, không thì rèn luyện tiếp.
Bảo bảo chính là con trai của nàng và Phong Liên Dực, sau khi cưới xong thì không lâu sau nàng mang thai thì sinh được cậu nhóc này.
Mới bốn tuổi mà trong cơ thể đã tồn tạo năm loại thuộc tính, đây là bẩm sinh từ khi sinh ra, trong đó nguyên khí phong vẫn là cường đại nhất.
Nghĩ đến đây Hoàng Bắc Nguyệt có chút buồn bực, bảo bảo từ đầu đến cuối đều rất giống Phong Liên Dực, chính là bản sao thu nhỏ của hắn, tính cách cũng ôn nhu nhã nhặn, chỉ có cái tính giảo hoạt là giống nàng.
Phong Liên Dực bế bảo bảo lên, cười nói với nàng:
" Chúng ta về thôi, bảo bảo cũng mệt rồi.
"
...----------------...
Sáng ngày hôm sau gia đình họ ăn sáng rồi ngồi trên lưng Băng Linh Huyễn Điễu bay đến Bắc Diệu Quốc.
Phong Nhã Ngọc thân là Nhiếp Chính Vương nhưng không thích cai quản việc cung, hắn muốn là một tướng quân giỏi lãnh binh đánh trận trên chiến trường, nhưng bây giờ Hoàng Bắc Nguyệt ban cho hòa bình hai nước làm gì còn xung đột nữa?
Hoàng huynh thì không màng vương vị, đặt vợ con ở trên đầu, hắn không phải hoàng đế nhưng toàn làm công việc của hoàng đế vì Phong Liên Dực bắt hắn làm!
" Ta biết đệ không muốn hoàng vị, vậy hãy là một cận thần giỏi bên cạnh ta đi.
"
Đó là câu nói hắn ghi nhớ cả đời, vì người nói ra câu nói này làm hắn bận tối đầu tối cổ.
Thân là hoàng đế mà một năm Phong Liên Dực ở hoàng cung được năm lần không?
Tất nhiên là không!
Đang suy nghĩ miên mang thì cánh cửa, bảo bảo vui vẻ chạy vào.
" Thúc Thúc, bảo bảo nhớ thúc lắm! "
" A! Thúc cũng nhớ bảo bảo rất nhiều! "
Phong Nhã Ngọc lập tức bỏ hết văn kiện trên tay đi lại ôm lấy bảo bảo.
" Công việc thế nào? "
Phong Liên Dực và Hoàng Bắc Nguyệt sánh vai đi vào, trên gương mặt tuấn mĩ mang theo nụ cười như gió xuân, Phong Nhã Ngọc đen mặt, còn mặt dày hỏi hắn? Trốn việc đi chơi suốt ngày suốt năm, công việc cao như núi cứ vậy mà ném cho hắn làm!
" Bình thường ạ.
Bảo bảo lâu lâu mới đến, đệ mang nó đi chơi, trên bàn có văn kiện quan trọng huynh giúp đệ xử lí nhé! "
Nói rồi ôm bảo bảo chạy đi luôn.
Phong Liên Dực hết nói nổi với hoàng đệ của mình, nhưng có Hoàng Bắc Nguyệt làm việc cùng cũng vui, đang định gọi nàng thì bóng dáng không thấy đâu, Hoàng Bắc Nguyệt đã theo bảo bảo ra ngoài chơi rồi.
Phong Liên Dực: ...
Không có từ gì để nói nữa.
...----------------...
Sau vài ngày chơi khắp Bắc Diệu Quốc, bọn họ cũng trở lại Nam Dực Quốc, Hoàng Bắc Nguyệt đầu tiên là về phủ thắp hương cho Trưởng công chúa, bảo bảo cũng ngoan ngoãn làm theo.
Chiến Dã và Anh Dạ biết tin cũng tức tốc đi đến, thấy bảo bảo Anh Dạ không ngừng khen đáng yêu rồi ôm hôn đủ kiểu.
" Không hổ là con trai hai người, thiên phú thật đáng kinh ngạc.
"
Chiến Dã hâm mộ nói, mới bốn tuổi mà thực lực đã là cửu tinh, sở hữu năm loại nguyên khí, trong đó phong nguyên khí là mạnh nhất.
" Ta cá chắc thằng bé cũng sẽ là nhân vật làm mưa làm gió khắp cả đại lục như muội năm xưa.
"
" Huynh nói làm như ta già lắm vậy, bây giờ muội vẫn còn đủ khả năng để xoay chuyển thiên hạ lần nữa.
"
Hoàng Bắc Nguyệt huých tay hắn cười nói.
" Ta biết, muội có muốn cho bảo bảo thử vô Linh Ương học viện học tập không? "
Chiến Dã hỏi.
" Nhưng bảo bảo vẫn quá nhỏ tuổi.
"
Nếu được nàng cũng cho bảo bảo vô, vào đó kết giao với nhiều người là chuyện tốt.
" Không sao, nếu Thương Hà viện trưởng biết có một thiên tài vào học chắc chắn sẽ rất mừng cho trúng tuyển luôn.
"
Chiến Dã cười nhẹ.
" Nga, thật không? "
Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy không được mà cũng cảm thấy được.
Nhưng lời của Chiến Dã quả không sai, chưa đến tuổi vào học viện nhưng bảo bảo đã được đặc cách vào sớm hơn độ tuổi quy định, chưa ai có được ưu ái đó.
Đã vậy các lão sư cũng rất yêu thích cậu, muốn làm giáo sư dạy riêng cho cậu, ngay cả Thương Hà viện trưởng cũng không ngoại lệ.
Chỉ sau một ngày nhập học cả đại lục đều biết thiên tài cửu tinh bốn tuổi do Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực sinh ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, thực lực quả là khủng bố, quá biến thái rồi!
Nhưng biết sao được, con của nàng và Phong Liên Dực mà!
" Mẫu thân, các lão sư cứ tranh giàng con, ngay cả học viên cũng tụ tập lại chào hỏi, họ thấy con cứ như thấy vàng vậy, bám mãi không buông.
"
Bảo bảo xoa đầu nói, bộ dạng ông cụ non.
" Do từ trước tới giờ vẫn chưa ai bằng con đâu.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhéo mũi thằng bé.
" Mà mẫu thân cũng rất nổi tiếng a, các đạo sư cũng nói về người không ngớt, cả phụ thân cũng vậy! "
Thằng bé đôi mắt lấp lánh hào hứng kể.
" Đơn nhiên rồi.
"
Phong Liên Dực bỗng xuất hiện bế lên bảo bảo một tay ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt.
" Hai người chính là thiên sứ được ông trời ban cho ta, ta rất hạnh phúc, một nhà ba người chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt.
"
" Phụ thân nói đúng, bảo bảo yêu hai người nhất, chúng ta là gia đình hạnh phúc nhất trên đời.
"
Bảo bảo ngây ngô cười rồi hôn lên mặt hai người mỗi người một cái rồi vươn hai cánh tay nhỏ mập mạp lên ôm..