Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 127





Cánh cửa màu đỏ cũ kỹ dưới động tác của Nam Thiên Sang dần mở ra, tiếng cửa han rỉ vang lên có chút rợn người.
Kéttttt! Kẽo kẹt! Cạch cạch cạch!
Bên trong miếu gọn gàng sạch sẽ, có vẻ như thường xuyên có người tới đây dọn dẹp quét tước.
Hàn Băng bước vào hẳn bên trong quan sát, nhìn thấy thôn dân cung phụng một vị thần rất xa lạ mà nàng không biết.
"Đây là vị thần nào?!"
A Ngũ theo hướng Hàn Băng chỉ, nhìn tới bức tượng hình người ở giữa miếu thờ, lục lọi trí nhớ về vị thần đó.
"Hình như là vị thần cai quản sự bình an và hạnh phúc, thần Hustaio!"
"Ồh?!" Đây là lần đầy tiên nàng nghe đến vị thần này, có lẽ là khác thế giới nên thần cũng khác chăng?
Nhìn gương mặt hiền hòa nhân ái của thần Hustaio, Hàn Băng chủ động đi đến cạnh bàn đặt hương nhang.
"Hôm nay xin mượn miếu thờ của ngài tá túc một đêm, sáng mai khi đã ổn định đường lối, tại hạ cùng hằng hữu sẽ rời đi ngay lập tức!" Dứt lời, Hàn Băng nhẹ tay cắm ba nén hương đã đốt cháy vào bát hương.

Nam Thiên Sang cầm lấy cái chổi để góc miếu quét sàn nhà một lần, sau đó từ trên xe ngựa lấy xuống ba cái chăn nhung ấm áp, trải đều trên mặt đất.
Sau khi hoàn thành xong tất cả mọi việc, trưởng thôn chống gậy đi đến thắp nến và đèn dầu trong miếu lên, trước lúc rời đi có nhắc nhở ba người vài câu.
"Ban đêm khi ngủ hãy thắp sáng nến lên, dù nghe bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào cũng không được ra ngoài, nghe ai gọi cũng không được đáp lại.

Nếu như không nghe lời ta, xảy ra chuyện gì các ngươi tự gánh lấy hậu quả!"
"Ca ca, lão trưởng thôn nhắc nhở thật đáng sợ! Chẳng lẽ ban đêm nơi này...!có quỷ a?!" Nam Thiên Sang nằm trong chăn cuộn tròn người lại, thò đầu ra nhìn Hàn Băng khẽ hỏi.
"Không có quỷ đâu, đệ ngủ trước đi!"
"Vâng! Vậy đệ ngủ trước đây, ca cùng A Ngũ ca ngủ ngon nhé!"
Nam Thiên Sang dù sao cũng còn là trẻ con, lại chiến đấu với Cự Hoàng Xà linh thú cả nửa ngày, hiện tại đã mệt mỏi vô cùng, lại còn đi đường liên tục, sớm đã buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt.
A Ngũ đóng cửa lớn của miếu lại, đi về chỗ của Nam Thiên Sang chuẩn bị cho hắn, ôm kiếm ngồi dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Băng tinh thần tỉnh táo không buồn ngủ, ánh mắt đặt trên ánh lửa của ngọn nến, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Tiểu Hồ yên tĩnh nằm trong lòng nàng giật giật lỗ tai, cái đuôi cuộn tròn lại cùng cơ thể của nó, như hòa làm một với y phục của Hàn Băng.
Ánh lửa leo lắt khẽ chuyển động, giống như có gió thổi vào làm ngọn lửa nghiêng ngả chợt tắt.
"Huuuuu!"
Hàn Băng chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh lửa bị thổi ngã sang hẳn một bên, yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thời điểm hiện tại tầm giờ tý (1_2 đêm), là thời điểm sương bắt đầu buông xuống dày đặc như mưa ở Thiên Linh quốc.
Nếu đi ra ngoài vào thời gian này chính là một người mù giả, chỉ có thể lần mò tìm kiếm trong bóng đêm, dù có đèn lồng cũng không thể làm gì được.
"Huuuuu! Kétttt! Lạch cạch lạch cạch!"
Tiếng gió luồn qua khoảng cách giữa những bức tường, tạo ra tiếng động như ai đó đang khóc, vừa ai oán vừa nặng nề.
Những cánh cửa sổ đóng không chặt bị gió thổi bật ra, đập vào tường nghe có chút đáng sợ.

A Ngũ ôm kiếm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dán chặt vào cửa lớn của miếu thờ.

Dường như vừa rồi, hắn nghe thấy trong tiếng gió có tiếng bước chân vang lên!
Hàn Băng tất nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân lết trên mặt đất, không những nghe thấy còn nghe đặc biệt rõ ràng!
Bên ngoài sân, tuấn mã đạp mạnh xuống dưới đất, vó ngựa mài xuống mặt đá sần sùi, có vẻ hơi bất an.
A Ngũ đứng dậy, từ khe cửa liếc nhìn ra ngoài liền giật mình vội vã lùi lại, hai tay cầm kiếm có chút run rẩy.
Hàn Băng nhìn hành động kỳ lạ của hắn, thần thức phóng ra ngoài bao trùm một khoảng quanh miếu thờ.
Hình ảnh dưới đất chậm rãi chuyển vào đại não, vô cùng sắc nét.
Phía trước sân của miếu thờ có một vài bóng dáng thất tha thất thiểu đi lại, bước chân phù trũng nặng nề, di chuyển chậm chạp vô cùng.
Nhìn qua thật sự rất giống cách di chuyển của đám zombie ghê tởm, chỉ biết cắn người trong những bộ phim tận thế mà nàng từng xem.
Ngôi làng này quả nhiên kỳ lạ! Từ vị trí làng nhỏ, đến hành động đốt lửa tập thể và lời nhắc nhở đầy quái dị của lão trưởng thôn!
Hàn Băng nhìn A Ngũ, đưa ngón trỏ lên ra hiệu hắn giữ im lặng, còn nàng vẫn tiếp tục quan sát những "thứ" kỳ lạ chưa biết tên ngoài kia.
A Ngũ sau khi hoảng hốt liền nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Những "thứ" bên ngoài lượn lờ quanh miếu thờ gần một canh giờ mới rời đi.

Hàn Băng nghi hoặc nhíu mày, không biết mục đích của "thứ" đó là gì!
Hai người thức trắng đêm, đến khi bên ngoài sáng hoàn toàn, trưởng thôn đi vào tắt nến cắm hương cúng bái mới đi ra ngoài kiểm tra.
Mọi thứ đều rất bình thường, không có gì khác lạ kỳ quái.

Thậm trí là cả dấu chân trên mặt đất cũng không có, xe ngựa cùng tuấn mã không bị tổn hại một chút nào.

Không thể nào! Rõ ràng lúc đó nàng nghe rõ những tiếng bước chân nặng nề đầy mệt mỏi, cho dù có cố gắng thế nào thì với lực đạo đó thì chuyện không để lại dấu chân là một việc bất khả thi!
Kiểm tra một lượt kỹ càng, Hàn Băng tự nghi ngờ bản thân nàng, chuyện đêm qua chẳng lẽ là do nàng nằm mơ thấy? Nếu không tại sao mọi thứ lại bình thường như vậy?!
Dấu chân không có, thậm trí tuấn mã đêm qua lại rất ngoan, gặp những "thứ" như vậy cũng không thấy phản ứng, kêu lên hoảng sợ.
"Ca ca, sao vậy ạ? Ca đang tìm gì sao?!" Nam Thiên Sang cất dọn chăn lên xe ngựa, nghi hoặc nhìn Hàn Băng đang nhìn dưới mặt đất.
"Không có gì đâu, xong rồi thì chúng ta khởi hành thôi."
Hàn Băng nhảy lên xe ngựa, A Ngũ và Nam Thiên Sang ngồi bên ngoài đánh xe.

Tiểu Hồ nằm trong lòng nàng l!ếm bộ lông trắng tuyết, hai mắt hồ ly híp lại.
"Tiểu Hồ, đêm qua ngươi có cảm nhận được điều gì kỳ lạ không?" Hàn Băng dùng liên kết khế ước, hỏi ra câu nghi vấn của bản thân.
"Điều kỳ lạ? Chủ nhân, điều gì lạ cơ?!" Tiểu Hồ ngước mắt lên nhìn nàng.
"..." Nhìn phản ứng của chúng như vậy hẳn là các linh thú cùng động vật đều không cảm nhận được "thứ" mà ban đêm nàng thấy.
"Không có gì, ta chỉ hỏi vậy thôi."
"Chít chít chít, chít chít!" Tiểu Cầu từ trong áo nàng nhảy ra, trao đổi với Tiểu Hồ, thời gian trao đổi mất gần một khắc (15 phút).
Ai da, sắp đến Cá Tháng Tư rồi! Có ai nhân ngày này đi tỏ tình không á, kkkk!
...!(¬‿¬) (//∇//)....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.